“Quyết định nghe theo lời đề nghị của cậu, về nhà đại chiến ba trăm hiệp với Trần Diễm An, dùng Nhuyễn Cốt Công tiêu diệt Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của cô ấy…”
“…”
Thẩm Hoài Dương nhìn lướt qua từng vết cào màu đỏ trên cổ của anh ta, khóe miệng cong lên. Quả thật là Cửu Âm Bạch Cốt Trảo… … Khách sạn Park Hyatt.
Tô Tình, Diệp Giai Nhi, Thẩm Hải Băng, cùng với Thẩm Trạch Hy đều đã đến.
Còn niềm vui bất ngờ trong lời nói ban đầu là Diệp Giai Nhi muốn trang trí lại nhà hàng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, một người đàn ông chắc chắn sẽ không thích mấy thứ đó, hơn nữa có vẻ ba người cũng không có ý đó, thế nên cô đã từ bỏ ý định này.
“Hoài Dương còn chưa đến à?” Tô Tình cau mày hỏi.
Diệp Giai Nhi xem đồng hồ: “Mới sáu giờ năm mươi, còn chưa đến giờ đâu ạ. Sau bảy giờ chắc anh ấy sẽ đến đây.”
Tô Tình gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Thẩm Trạch Hy: “Ba con có gọi điện cho con không?”
“Gọi cho con làm gì? Sinh nhật của anh cả, muốn gọi thì cũng phải gọi cho anh cả chứ.” Thẩm Trạch Hy đáp.
“Quanh năm suốt tháng không biết rốt cuộc bận tới mức nào, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, ông ta có ở lại nhà họ Thẩm nổi hai ngày không? Như thế đã đành, ngay cả điện thoại cũng không gọi được mấy cuộc à?”
Vừa nhắc tới Thẩm Thiên Canh, trong lòng Tô Tình cũng bùng lửa giận.
Anh đưa mắt nhìn thoáng qua Diệp Giai Nhi, sau đó mới nhìn về phía ba người còn lại, khẽ híp mắt, sau đó ngồi xuống.
“Ba con có gọi điện cho con không?” Tô Tình vẫn chưa chịu để yên, hỏi Thẩm Hoài Dương.
Nghe vậy, Thẩm Trạch Hy cảm thấy nhức đầu. Bà ấy không thể yên tĩnh được một lát sao?
“Không có, trong khoảng thời gian này chắc là ba đang rất bận…” Thẩm Hoài Dương thản nhiên đáp.
“Bận bận bận, rốt cuộc một ngày ông ta bận tới mức nào chứ. Con trai mình tổ chức sinh nhật mà ông ta thì hay rồi, ngay cả một cuộc gọi cũng không có!”
Thẩm Hải Băng khẽ kéo ống tay áo của bà ta, nhắc nhở bà ta: “Chị dâu, hôm nay là sinh nhật của Hoài Dương mà.”
Tô Tình hít sâu một hơi để bình ổn hô hấp, lúc này mới không gây sự nữa.