Có lẽ hơi khát, anh tiện tay cầm lấy ly nước, uống một ngụm rồi nhíu mày lại: “Mợ Thẩm, không có cà phê sao?”
“Nước ấm tốt hơn cà phê nhiều, anh thử uống vài ngụm trước đi, dù sao thì nó cũng không có hại cho cơ thể anh.”
Diệp Giai Nhi mở miệng, nghĩ tới lời Tô Tình, cô thử dò hỏi: “Tối mai anh có rảnh không?”
“Làm gì?” Anh hơi ngước mắt lên, nhìn thoáng qua cô, rồi lại khẽ nhấp một ngụm nước ấm, nhận ra cũng không khó uống lắm.
“Đúng là có một chuyện. Anh trả lời tôi trước, tối mai anh có thời gian không?”
Thẩm Hoài Dương khẽ cong môi, thấy có chút tò mò, cây bút trong tay hơi dừng lại, nhìn cô đầy ý vị: “Mợ Thẩm, chuyện đó là chuyện gì thế?”
“Tới ngày mai anh sẽ biết thôi.”
Anh cũng không truy hỏi nữa, chỉ nhìn thoáng qua lịch trình rồi nói: “Sáng và trưa phải đi ký hợp đồng, sau bảy giờ tối sẽ có thời gian rảnh.”
“Vậy sau bảy giờ tối mai chúng ta gặp nhau.”
Ngày hôm sau.
Diệp Giai Nhi thức dậy lúc tám giờ, nhiệt độ trong chăn bên cạnh đã lạnh, rõ ràng đã rời đi được một lát.
Cô xuống giường, đi tới phòng khách, Tô Tình và Thẩm Hải Băng đều đang bận rộn.
Không ít quà sinh nhật gửi tới nhà họ Thẩm, hết cái này tới cái khác. Tuy không biết bên trong là thứ gì, nhưng chỉ nhìn cách đóng gói bên ngoài cũng biết là đồ quý giá.
Diệp Giai Nhi vội vàng đi tới, cũng bắt đầu giúp đỡ. Thấy cô tới, Tô Tình lên tiếng: “Tối qua bàn chuyện đón sinh nhật với Hoài Dương chưa?”
Nghe vậy, tay Thẩm Hải Băng khựng lại, nghiêng tai, nghe hai người nói chuyện.
“Con không bàn với anh ấy. Con nghĩ dù sao cũng là sinh nhật, bất ngờ một chút vẫn hơn. Anh ấy nói sau bảy giờ sẽ có thời gian, thế nên con muốn bàn với mẹ và cô một chút, xem nên chuẩn bị thế nào.” Cô trả lời.
Tuy vốn định giữ lại chút bất ngờ, nhưng hiện tại thấy nhiều quà như vậy, Diệp Giai Nhi cảm thấy khó mà giữ được sự bất ngờ đó.
Nhiều quà gửi tới nhà họ Thẩm như vậy, chắc chắn sẽ có những người sớm đã gửi quà tới công ty rồi.
Tô Tình xoay người nhìn về phía Thẩm Hải Băng: “Em có dự định hay chuẩn bị gì không?”
“Em cũng không biết nữa, nghe theo chị dâu hết đi.” Sắc mặt Thẩm Hải Băng vẫn như cũ, chỉ khẽ cười nói.
“Nếu tất cả nghe theo mẹ thì thế này đi. Lúc đầu mẹ muốn tổ chức tiệc ở khách sạn, nhưng huyện Thiểm mới động đất không lâu, anh con lại là chủ tịch huyện ở đó, giờ mà làm phô trương quá thì không tốt cho danh dự của anh con. Vả lại, trước giờ Hoài Dương không thích náo nhiệt, cứ đặt một bàn ăn toàn món nó thích nhất ở khách sạn, mọi người cảm thấy thế nào?”
Hai người đều không có ý kiến gì, cứ quyết định như vậy.
Giúp đỡ dọn dẹp xong, Diệp Giai Nhi tới chùa Phổ Cứu nổi tiếng nhất thành phố S, thắp hương, bái phật, xin cho anh một lá bùa bình an làm bằng gỗ xoan đào, còn có thể đeo trên tay.
Sau đó, cô lại đi dạo phố, đương nhiên phải mua quà sinh nhật.
Đồ đàn ông thường dùng cũng không gì ngoài ngoài vest, áo sơ mi, thắt lưng, đồng hồ, ví tiền, nước hoa, cà vạt.
Áo sơ mi đã từng tặng rồi, không thể tặng lại nữa, cẩn thận suy nghĩ một lúc lâu, cô cảm thấy ví tiền rất ổn.