Ngay sau đó, tiếng phanh xe sắc bén vang lên, cửa xe mở ra, một bóng dáng cao lớn mạnh mẽ rắn rỏi từ trên xe bước xuống.
Ánh mắt đầy sững sờ, Diệp Giai Nhi nhìn sang, mà trong khoảnh khắc ấy Thẩm Hoài Dương đã đứng trước mặt cô.
Chẳng biết do trời quá tối hay khuôn mặt anh cũng tối sầm như vậy, trong đôi mắt anh hằn tơ máu, cả người tản ra mùi thuốc lá nồng nặc.
“Anh tới đây làm gì?” Giọng nói của cô rất lạnh nhạt, nhạt như muốn theo gió cuốn bay.
Nghe thấy thế, Thẩm Hoài Dương nhíu chặt mày, khuôn mặt đẹp trai trở nên khó coi, trong nháy mắt biến thành vẻ hung ác nham hiểm. Cơn tức giận trong lòng cuộn trào mãnh liệt như sóng dữ tràn ngập khắp lồng ngực anh.
Cả đêm cô không về, còn ở chung phòng với người đàn ông khác, sáng sớm hai người cùng nhau bước ra còn cười cười nói nói. Mà anh thì bị hành hạ một đêm không ngủ, đây là lời cô nên nói sao?
“Đây là câu đầu tiên người vợ đi cả đêm không về nên nói với chồng mình ư?”
Sau khi thư ký Trần điều tra ra tung tích, anh lập tức lái xe đến đây suốt hai giờ.
Giọng nói của anh rất trầm, rất lạnh như muốn đóng băng người khác, nhưng Diệp Giai Nhi vẫn bĩnh thản đáp: “Ừ.”
Trong phút chốc, Thẩm Hoài Dương hung hăng liếc nhìn cô, ánh mắt mãnh liệt đến nỗi như muốn bóp chết cô mới hả giận.
Hiển nhiên Điền Quốc Gia đã nhận ra bầu không khí bất thường giữa hai người, hơn nữa người ta là vợ chồng, dù có mâu thuẫn anh ta cũng không thể tham gia.
Anh không lên tiếng, ánh mắt sâu thẳm như hồ nước, cánh môi mỏng lại nhếch lên, khởi động xe rời đi, bỏ lại bóng dáng Điền Quốc Gia ở đằng sau.
“Nhớ kỹ, sau này đừng để tôi nghe thấy hai chữ ly hôn thốt ra từ miệng cô!”
“Nhưng tôi không nhịn được muốn nhắc lại thì sao đây?” Cô cố tình lạnh lùng lên tiếng.
Ánh mắt Thẩm Hoài Dương nhìn lướt qua từ trên người cô, tràn ngập chán ghét và khó chịu đối với chuyện mà cô vừa nhắc tới: “Nhịn xuống. Còn nữa, sau này đừng bao giờ có ý nghĩ như thế nữa!”
“Tại sao lại không thể có ý nghĩ như vậy?”
“Đây không phải chương trình mười vạn câu hỏi vì sao, cất cái lòng hiếu kỳ của cô đi!”
Diệp Giai Nhi nở nụ cười lạnh lùng, lên tiếng châm chọc: “Nếu sau này lại xảy ra chuyện như tối qua thì anh sẽ xử lý như thế nào đây? Như anh đã thấy đấy, tôi không có một chút thiện cảm nào với cô ta cả, thậm chí có thể nói là rất chán ghét, tóm lại không thể tránh khỏi đối chọi với nhau.”
Nhưng Thẩm Hoài Dương lại không đáp lời cô, con ngươi thâm trầm, chỉ lạnh lùng lái xe, tốc độ rất nhanh, chạy như bay trên đường cứ như đang phát tiết nỗi khó chịu và lửa giận trong lòng.
Không có được đáp án, Diệp Giai Nhi cũng không cảm thấy hụt hẫng mà lên tiếng: “Làm ơn cho tôi xuống ở cổng trường. Cảm ơn.”
Giọng nói vừa lạnh lùng vừa xa cách, cứ như thể hai người chỉ là người dưng mà thôi.
Thực ra không cần hỏi thành lời, cô cũng biết rõ Thẩm Hải Băng chính là đóa hoa hồng đỏ kiều diễm trong lòng anh, cô hoàn toàn không có khả năng sánh bằng.
Nếu lại xảy ra chuyện như vậy một lần nữa thì cô nghĩ, anh vẫn sẽ thiên vị Thẩm Hải Băng… Nhưng điều duy nhất mà cô không dự đoán được là anh lại không chịu ly hôn với cô, hơn nữa còn cực kỳ kháng cự và chán ghét.