Anh ta thong thả bước tới, thân thể lười biếng lại tùy ý dựa ở trên bàn, lại nhấp một ngụm nước to, nhìn Diệp Đông: “Em gái của anh là?”
Câu hỏi ngoài dự liệu làm Diệp Đông sửng sờ ngồi yên tại chỗ, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần: “Diệp Giai Nhi.”
Nhưng mà tại sao tổng giám đốc lại hỏi Giai Nhi, thật là kỳ lạ.
Đôi môi mỏng kéo cao tạo thành một độ cong, người đàn ông mở miệng nói: “Kêu cô ấy đến đây gặp tôi, sau đó anh có thể được công ty nhận vào, có rõ chưa?”
Nuốt một ngụm nước bọt, Diệp Đông gần như choáng váng mặt mày, hoàn toàn không biết tình huống này là như thế nào: “Ngài quen với em gái của tôi?”
Nghe vậy, ngón tay sạch sẽ thon dài của người đàn ông chạm nhẹ vào vai, cầm trong cặp mắt đào hoa toát ra một vẻ thâm trầm: “Đúng vậy, chúng tôi thật sự có quen nhau.”
Mãi cho đến khi bước ra khỏi tòa cao ốc, bước chân của Diệp Đông vẫn luôn nhẹ nhàng giống như là đang dẫm lên trên bông, cảm giác không chân thật.
Không cần phỏng vấn, không cần phải nêu câu hỏi và trả lời cũng không cần, chỉ cần đưa Giai Nhi đến đây thì anh ta có thể đi làm.
Nói tới nói lui, em gái của anh ta quả nhiên không tầm thường, thậm chí ngay cả tổng giám đốc công ty đa quốc gia cũng là người quen cũ của cô.
Trong phòng tuyển dụng, khóe môi của người đàn ông mang theo nụ cười sâu hút, đặt ly trà lên trên bàn, lông mày nhướng nhẹ: “Mọi người vất vả rồi.”
Ném xuống một câu nói như thế, anh ta quay người đi ra, giám đốc đứng ở một bên vội vàng đuổi theo.
Những người tuyển dụng hai mặt nhìn nhau, hôm qua tổng giám đốc vừa mới trở về từ Mỹ, ngày hôm nay lại đột nhiên xuất hiện như thế.
Ai có thể nói cho bọn họ biết rốt cuộc thì tổng giám đốc đang làm cái gì?
Về đến nhà, Diệp Đông nói chuyện lúc nãy cho mọi người trong nhà nghe, trái tim của Quách Mỹ Ngọc như chệch nhịp, kiên quyết phản đối: “Nói không chừng là người xấu, không thể đến đó.”
Diệp Đông cảm thấy buồn cười: “Mẹ, có phải là mẹ nói quá rồi không, người ta là tổng giám đốc công ty, làm gì là người xấu được.”
“Vậy tại sao lại muốn em gái của con đến đó thì mới bằng lòng tuyển dụng con?” Quách Mỹ Ngọc cảm thấy không thích hợp.
“Tổng giám đốc người ta đều đã nói rồi, là người quen với Giai Nhi.”
Diệp Đức Huy cũng đưa ra ý kiến: “Ba cảm thấy cũng không thể đi.”
“Người ta thật sự là chính nhân quân tử, trông rất chính trực, hơn nữa còn là tổng giám đốc của công ty, muốn cái gì mà không có. Nói thật, chỉ sợ đưa Giai Nhi tới trước mặt người ta, người ta ngay cả nhìn cũng thấy ngứa mắt.”
Quách Mỹ Ngọc gõ vào đầu của anh ta: “Có ai làm cướp mà lại viết trên mặt mình chữ cướp không?”
“Mọi người căn bản là đang suy nghĩ lung tung, tiền lương ở công ty đó một tháng mười tám triệu lận, ba mẹ muốn cơ hội tốt trước mắt cứ thế mà bay đi hả?”
Diệp Giai Nhi vẫn luôn im lặng đã mở miệng nói chuyện: “Không sao đâu, để con đến đó xem thử xem xem đối phương có thật sự quen biết con hay không.”
Lương một tháng mười tám triệu, cô cũng không thể để chuyện tốt như vậy bay khỏi mắt mình, Hứa Mẫn Nhu liền nói: “Để con đi cùng với em ấy, ba mẹ có thể yên tâm rồi.”
Hai người đi nói tóm lại an toàn hơn là một người, vậy cũng yên tâm hơn, thế là Quách Mỹ Ngọc và Diệp Đức Huy liền đồng ý.