Vết thương ở trên môi của hai người không có ai là nhẹ hơn ai, những câu hỏi mà Thẩm Hoài Dương đã hỏi, chỉ cần cô trả lời làm anh bất mãn thì anh liền hôn như thú dữ.
Tới lui một hồi, thẳng cho đến khi Diệp Giai Nhi không còn sức lực đứng dậy, không thể không ngồi trên ghế.
Anh giống như là một kẻ điên!
Mà hai nhân viên phục vụ thì nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, ngây ngốc đứng yên ở đó, cả nửa ngày cũng không lấy lại tinh thần.
Diệp Giai Nhi cố gắng bình phục hô hấp, điều chỉnh nhịp tim, di chuyển tầm mắt, trong lúc lơ đãng lại nhìn thấy Thẩm Hải Băng đang đứng đối diện quán cà phê, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Nhận thấy được sự khác thường của cô, Thẩm Hoài Dương cũng thuận theo ánh mắt của cô mà nhìn sang, cũng đã nhìn thấy Thẩm Hải Băng đang đứng đối diện.
Chỉ lẳng lặng đứng yên ở đó, nhìn hai người trong vài giây, sau đó nhấc chân, Thẩm Hải Băng cũng đi vào trong quán cà phê.
Không nghĩ tới là thời gian đã trôi qua bốn năm, vậy mà ba người lại gặp nhau trong một tình huống như thế.
Đi vào quán cà phê, Thẩm Hải Băng nhìn Diệp Giai Nhi, trên mặt không có cảm xúc dao động, bình thản không gợn sóng: “Đã lâu không gặp.”
Đồng thời, Diệp Giai Nhi cũng rất bình tĩnh, cô cũng chỉ lạnh nhạt trả lời một tiếng: “Đã lâu không gặp.”
Sau đó, cô đứng dậy nhìn về phía Thẩm Hoài Dương đang mang theo sắc mặt âm trầm không biết là đang suy nghĩ cái gì: “Các người trò chuyện đi, tôi còn có việc đi trước đây.”
Cho dù là Thẩm Hải Băng đến đây với lý do gì, nhưng mà tất nhiên là có liên quan tới Thẩm Hoài Dương, cô không muốn phải tham dự vào chuyện giữa anh với cô ta.
Mà lúc hai người đi sượt qua nhau, tay Thẩm Hoài Dương khẽ động, nắm lấy cổ tay của cô.
Sức lực của anh rất lớn, so với lúc nãy còn mạnh hơn nhiều, cổ tay càng ngày càng nóng rát, cô nghiến răng, gằn giọng nói: “Thẩm Hoài Dương, buông tay.”
Không nói lời nào, anh cứ nắm chặt như thế, ánh mắt nhìn thẳng vào Thẩm Hải Băng, cổ tay dùng lực một chút liền kéo Diệp Giai Nhi ngồi xuống tại chỗ.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, lồng ngực Thẩm Hải Băng không nhịn được mà phập phồng lên xuống, kịch liệt thở gấp.
Tay Diệp Giai Nhi rơi trên bàn tay to lớn đang nắm cổ tay mình, cô dùng sức kéo ra, nhưng mà không có tác dụng, cô nổi giận đưa tay bóp lấy mu bàn tay của anh.
Nhưng mà bàn tay của anh lại giống như tường đồng vách sắt, đau thương bất nhập, dường như không cảm nhận được cơn đau, nhưng mà cô rõ ràng nhìn thấy mu bàn tay của anh đã bị cô nhéo có dấu.
Cô không hiểu giữa anh và Thẩm Hải Băng có chuyện phải nói với nhau, tại sao lại phải để cô ngồi ở đây.
“Hải Băng, ngày hôm qua lúc ở nhà họ Thẩm tôi đã nói suy nghĩ của tôi với cô rất rõ ràng rồi, đúng là tôi nợ cô, nhưng mà người tôi yêu là cô ấy, là người mà tay tôi đang nắm chặt!”
Nhìn chăm chú vào Thẩm Hải Băng, Thẩm Hoài Dương chậm rãi nói: “Cho dù cô ấy đã chụp ảnh cưới với người đàn ông khác, tôi vẫn muốn cô ấy như cũ, có hiểu chưa?”
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi hoàn toàn ngây người tại chỗ, ngay cả bàn tay đang nhéo mu bàn tay của anh bỗng nhiên lại dừng ở đó, trong đầu vang lên ầm ầm.
Hàm răng trắng nõn của Thẩm Hải Băng cắn vào môi để lại dấu vết trắng bệch: “Tình cảm mấy mươi năm thật sự không thể so sánh với tình cảm trong vòng mấy tháng?”