Mục lục
Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm - Diệp Giai Nhi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 278

Nghe vậy, Diệp Giai Nhi lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, cô nhìn Quách Mỹ Ngọc: “Mẹ, mẹ cũng đan cho con mấy cái yếm đi.”

“Đó là chuyện đương nhiên, một nửa là của con, một nửa là của chị dâu con. Bụng của con đã đến bốn tháng rồi, có đi bệnh viện kiểm tra không đó, là con trai hay là con gái.” Quách Mỹ Ngọc vừa xỏ kim vừa nở nụ cười.

“Không có, cứ thuận theo tự nhiên thôi, đến lúc đó, sau khi đứa nhỏ được sinh ra thì biết liền.” Cô căn bản không quan tâm tới giới tính của đứa nhỏ, chỉ cần là con của cô, dù là trai hay gái thì cô cũng yêu.

“Tôi hi vọng tốt nhất là một đứa con trai, người có địa vị như là nhà họ Thẩm chắc chắn sẽ thích con trai, nếu Giai Nhi muốn bảo vệ vị trí hiện tại, thế thì chỉ có thể sinh con trai.” Hứa Mẫn Nhu nói.

Quách Mỹ Ngọc cũng không quan tâm mà nói: “Mặc kệ là con trai hay con gái, chỉ cần bình an ra đời là được rồi, nhà bọn họ không chào đón thì mẹ chào đón.”

“Nhưng mà người ta phải sống với mẹ chồng và chồng mà, cũng không thể sống cùng mẹ cả đời được.”

Hai người tranh luận không dừng, Diệp Giai Nhi lại không phát biểu ý kiến, lạnh nhạt uống ly nước ở trong tay, lúc này, tâm trạng của cô như thế nào, cô là người hiểu rõ nhất.

Ở một bên khác, nhà họ Thẩm.

Thủ tục xuất viện đã được xử lý xong xuôi, Tô Tình cũng trở về nhà họ Thẩm, bà Triệu nghe thấy tin tức thì chạy đến thăm hỏi, bây giờ đang nói chuyện phiếm với bà ta ở trong phòng.

Ban đầu, bà Triệu đến đây để thăm bệnh, nhưng mà nói chuyện một hồi, không biết tại sao chủ đề lại rơi vào con dâu nhà mình.

Vừa mới nhắc tới con dâu nhà mình thì bà Triệu liền không hài lòng đủ thứ, nói tới mũi không phải là mũi, mắt không phải làm mắt: “Bà không biết là nó xài tiền phung phí tới cỡ nào đâu, làm như là ngân hàng do nhà nó mở vậy đó, quần áo một ngày ba bộ, cứ đi mua đồ, ngày nào cũng đi dạo phố, nhìn thấy mà bực mình.”

Nói một hồi, cũng đã lôi ra những bất mãn ở trong lòng của Tô Tình, bà ta hừ lạnh một tiếng: “Con dâu của nhà bà còn tốt hơn nhà tôi mấy lần đó.”

“Sao vậy?” Bà Triệu tò mò hỏi: “Nhà bà như thế nào?”

“Không lễ phép, hành vi không đứng đắn, phẩm chất cũng không có gì đặc biệt, tôi nằm viện, vậy mà còn không biết thông cảm một chút, lại còn cãi nhau với tôi, làm tôi tức giận đến nỗi thiếu chút nữa không thở nổi.”

Ai u một tiếng, trên mặt của bà Triệu toàn là lửa giận: “Nghe nói nhà của nó cũng là một gia đình bình thường, có thể được gả vào nhà họ Thẩm, đó chính là phúc phận mà cô ta đã tu luyện mấy kiếp, không biết mang ơn mà lại còn ngang ngược như thế.”

Lời nói này quả thật đã chạm vào trái tim của Tô Tình, bà ta không ngừng gật đầu.

“Con dâu như thế này, bà không thể để yên mặc kệ được, nhất định phải dạy dỗ, phải dạy dỗ cho nó thật ngoan ngoãn.” Bà Triệu lại nói.

Tô Tình lập tức có hứng thú: “Dạy dỗ như thế nào?”

“Nhất định phải nghiêm khắc với nó, không thể dễ dàng với nó quá, bây giờ sức khỏe của mẹ chồng không thoải mái, là con dâu không ở bên cạnh chăm sóc, chuyện này có hợp tình hợp lý không?”

Bà Triệu ngồi ở một bên chỉ bảo: “Bây giờ bà thừa dịp sức khỏe của mình không thoải mái, đây chính là lúc để xử lý cô ta, cơ hội tốt bao nhiêu chứ, vừa không bộc lộ sự nghiêm khắc của mẹ chồng, lại đạt được mục đích của mình, một mũi tên trúng hai con nhạn.”

Tô Tình gật đầu, cảm thấy lời của bà ta nói thật sự rất có lý.

“À đúng rồi, tôi thấy Thẩm Hải Băng nhà bà càng ngày càng duyên dáng hiểu chuyện, lễ phép biết bao nhiêu, làm cho người ta yêu thích, giới thiệu cho thằng con thứ hai của tôi đi có được không?”

Tô Tình nghe vậy mà lòng như nở hoa: “Trễ rồi, người ta đã là hoa có chủ, đứa bé đó thật sự không tệ, tôi đã nhìn thấy nó lớn lên từ nhỏ, phương diện nào cũng không thể chê.”

CHƯƠNG 279
“Đó là điều đương nhiên, nếu không thì sao tôi có thể nhìn trúng được chứ.”
Buổi chiều.
Lúc Diệp Giai Nhi đang ăn cơm tối thì điện thoại di động vang lên, là số điện thoại của nhà họ Thẩm, là chị Lý gọi tới.
“A lô chị Lý, có chuyện gì không vậy?” Cô khó hiểu mở miệng nói, bình thường chị Lý cũng đâu có gọi điện thoại cho cô làm gì.
“Bà chủ về nhà rồi, bà ấy nói là muốn ăn cháo gạo ở phố đi bộ, nhờ mợ đến đó mua một phần.”
“Trở về từ bệnh viện lúc nào vậy?”
“Lúc trưa nay.”
Cúp điện thoại, cô tiếp tục dùng bữa tối, Quách Mỹ Ngọc cũng đã nghe thấy nội dung của cuộc trò chuyện: “Bà thông gia bị bệnh gì vậy?”
“Không có bệnh gì đâu, đã khỏe rồi.” Diệp Giai Nhi đáp qua loa.
“Vậy là tốt rồi, nếu không thì một lát nữa mẹ mua vài món đồ đến thăm bà ấy với con nhé?” Không biết thì cũng thôi đi, nếu như biết rồi mà không đến đó thì có vẻ như không hiểu lễ nghi cho lắm.
“Không cần phải đi đâu, bà ấy không có việc gì, không phải là còn muốn ăn cháo gạo ở phố đi bộ đó à?”
Diệp Giai Nhi nói, thật ra thì trong lòng cô không muốn để Quách Mỹ Ngọc đến đó.
Trong lòng cô biết rõ Tô Tình là người có tính tình như thế nào, nếu như đi đến đó, cuối cùng chắc chắn kết quả chẳng tốt là bao.
“Cái đứa nhỏ này.” Quách Mỹ Ngọc tức giận trừng mắt nhìn cô: “Có phải là con ngại mẹ đến đó sẽ làm con mất mặt không hả?”
“Làm gì có chuyện đó, vóc dáng của bà Quách đây xinh đẹp như thế, mẹ hoàn toàn có thể đi thi hoa hậu, sao lại mất mặt được chứ?” Cười híp mắt, khóe miệng của Diệp Giai Nhi còn có mấy phần không đứng đắn.
Thấy vậy, tay Quách Mỹ Ngọc nâng lên nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Cái đứa nhỏ này càng ngày càng biết ba hoa chích chòe rồi, nói chuyện lại càng không đứng đắn.”
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi chỉ cười cười, không nói lời nào mà ăn cháo.
“Không phải là mẹ chồng con vẫn đang chờ con mua cháo gạo mang về hả? Đừng có ăn nữa, con đi nhanh lên đi.” Quách Mỹ Ngọc nói.
Diệp Giai Nhi thì không nhanh không chậm: “Nếu như gọi không được con trở về thì bà ấy đương nhiên sẽ có biện pháp khác, với lại nhà họ Thẩm có nhiều đầu bếp như thế, chẳng lẽ là không nấu nổi một bát cháo gạo hả?”
“Bụp!” Một bàn tay rơi thẳng trên lưng Diệp Giai Nhi, Quách Mỹ Ngọc thuận tay cầm bát đũa ở trước mặt cô đi: “Càng ngày càng không hư rồi, con đi nhanh đi.”
“Bây giờ con có chút hoài nghi con có phải là con gái ruột của mẹ không, ra tay không nương tay gì hết.”
Ánh mắt Quách Mỹ Ngọc khẽ nhúc nhích, trừng mắt nhìn cô: “Còn không đi nhanh đi.”
“Đi đi đi, không phải là con vẫn đang đi về phía trước đó à?” Diệp Giai Nhi bất đắc dĩ đáp lời lại rồi rời đi.
Gọi xe đi đến phố đi bộ trước, vừa nhìn là đã thấy cửa hàng bán cháo gạo, chỉ là không nghĩ tới trước cửa hàng lại có rất nhiều người đang xếp hàng.
Tình hình kinh doanh của cửa hàng này tốt như vậy hả?
Bất đắc dĩ, Diệp Giai Nhi cũng chỉ đành đứng ở cuối hàng bắt đầu xếp hàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK