Huyên Huyên đương nhiên đã nhìn thấy, nhìn sang Thẩm Hoài Dương, trong đôi mắt nhỏ chỉ toàn là đóm lửa, tên khốn!
“Ai dạy con mắng người vậy?” Đôi mắt hẹp dài của Thẩm Hoài Dương đột nhiên nheo lại, người phụ nữ đó dạy con gái anh cái thứ tầm bậy gì vậy?
Đối với Thẩm Hoài Dương, Huyên Huyên vẫn có chút sợ hãi, cơ thể bé nhỏ nghiêng qua, hai tay bé ôm lấy eo thím Lý, không nhìn anh nữa.
Anh đứng dậy, lẳng lặng đi đến phòng thay đồ, sau đó đi ra khỏi căn hộ, thím Lý khẽ gọi ở phía sau: “Cậu Thẩm, cậu vẫn chưa ăn sáng mà.”
“Cho nó ăn sáng, sau đó, trợ lý Trần sẽ đưa hai người đến một nơi, còn nữa, không cho cô chủ nhỏ đụng vào điện thoại, nếu không, hậu quả tự chịu….”
Giọng nói trầm thấp cất lên, sau đó bóng người biến mất khỏi tầm mắt.
Diệp Giai Nhi đến thành phố S đã là mười giờ sáng, cô không ăn sáng, chỉ uống một ly cà phê rồi vội vàng chạy đến căn hộ của Thẩm Hoài Dương.
Đưa tay ra, cô bấm chuông cửa, đã năm phút, nhưng không có ai ra mở cửa, có vẻ như không có ai trong căn hộ cả.
Cô thử bấm mật khẩu ở chỗ nhập mật khẩu, đó là mật khẩu của bốn năm trước, nhưng điều cô không ngờ là cửa căn hộ thực sự đã mở ra!
Bốn năm trước, bốn năm sau, hóa ra mật mã cửa căn hộ vẫn chưa đổi.
Nhíu mày, Diệp Giai Nhi bước nhanh đi vào, phòng khách không có người, sau đó cô lại đi vào phòng ngủ.
Phòng ngủ cũng không có người, chỉ là khi dư quang sơ ý quét qua bộ trang điểm còn nguyên vẹn trên tủ trang điểm, cô khẽ sững sờ.
Bộ mỹ phẩm đó là anh tặng cô bốn năm trước, lúc đi, cô không mang theo, hễ là món đồ liên quan đến anh, cô không mang theo thứ gì cả!
Chỉ là, đồ trang điểm có vứt đi hay không là quyền của anh, không liên quan đến cô.
Thu hồi ánh mắt, cô quay người đi sang phòng bên cạnh, trong phòng có mùi táo thoang thoảng, là mùi dầu gội đầu cô mua cho Huyên Huyên.
Thế là, cô có thể chắc chắn, tối hôm qua Huyên Huyên nhất định đã ngủ ở đây, vậy bây giờ, Huyên Huyên lại bị anh đưa đi đâu rồi?
Kìm nén sự tức giận và lo lắng trong lòng, Diệp Giai Nhi bấm điện thoại, một lúc sau mới kết nối được, cô trực tiếp mở miệng nói thẳng: “Thẩm Hoài Dương, rốt cuộc anh—”
“Cô Diệp, tổng giám đốc hiện đang họp.” Ngắt lời cô là giọng của trợ lý Trần.
“Vậy, khi nào thì anh ta kết thúc cuộc họp?”
“Cô Diệp, cái này tôi không rõ, xin lỗi.”
Cúp điện thoại, Diệp Giai Nhi quyết định đến tập đoàn Thẩm Thị, hôm nay cô nhất định phải đích thân nói rõ chuyện của Huyên Huyên với Thẩm Hoài Dương!
Đến tập đoàn Thẩm Thị, bị cô tiếp tân cản lại, nói không có hẹn trước, thì không được gặp Thẩm tổng.
Cô lại gọi cho trợ lý Trần, cũng may là trợ lý Trần không nói giống cô tiếp tân mà bảo cô đi thang máy lên tầng 52.
Tầng 52 là văn phòng tổng giám đốc, không có nhân viên gì, trợ lý Trần đứng bên ngoài văn phòng tổng giám đốc, nhìn thấy Diệp Giai Nhi liền mời cô vào văn phòng tổng giám đốc.
Ngồi xuống ghế sofa, trợ lý Trần hỏi: “Cô Diệp uống trà hay cà phê?”