Hai người kết hôn, về mặt đối xử với Huyên Huyên, cô đương nhiên không cần lo lắng.
Còn nữa, với cách làm người của anh, nhất định cũng sẽ không làm loạn sau lưng, đương nhiên càng sẽ không ngoại tình, anh yêu trẻ con, yêu gia đình.
Cuộc sống bình dị, êm ả như vậy cũng rất tốt, về phần tình cảm, cô nghĩ thả trôi theo thời gian, đương nhiên cũng sẽ nảy sinh…
Điền Quốc Gia sững sờ tại chỗ, giây lát sau, anh kéo về cảm xúc đã bay xa: “Giai Nhi, em biết em đang nói gì sao?”
“Em đương nhiên biết…” Khóe miệng nhếch lên nụ cười, sắc mặt Diệp Giai Nhi rõ ràng nhẹ nhõm hơn vừa rồi, còn có vài phần gian xảo: “Sau này rồi cũng phải kết hôn, đối tượng kết hôn không biết sẽ đối xử với Huyên Huyên thế nào, có lén lút sau lưng em ngược đãi Huyên Huyên không, mà anh đối xử với Huyên Huyên tốt như vậy, lại là cảnh sát thành thật, đàn ông tốt như thế bày ra trước mặt em lại không chọn, không phải rất lãng phí sao?”
Khẽ cười, dòng nước ấm áp lan truyền khắp nơi trong cơ thể, trên dưới toàn thân đều trở nên ấm áp, vui vẻ và kích động lấp đầy, kêu gào trong lòng, giây phút này, Điền Quốc Gia động lòng rồi.
“Em chắc chắn, tương lai em sẽ không hối hận?”
“Tại sao em phải hối hận? Chẳng lẽ sau khi kết hôn anh sẽ có mới nới cũ?” Diệp Giai Nhi mở miệng.
“Đương nhiên sẽ không, nhưng anh muốn đợi giây phút chân anh có thể đứng lên rồi mới cưới em.” Anh muốn cho cô một hôn lễ thật mở mày mở mặt.
“Nếu chân anh cả đời cũng không thể đứng lên, vậy cả đời anh cũng không lấy em? Những chuyện đó căn bản không quan trọng, không phải sao?” Trong lòng anh đang nghĩ gì, cô hiểu, nhưng hoàn toàn không cần thiết!
“Nhưng anh muốn đợi chân đứng được rồi lại bàn chuyện này với em…” Điền Quốc Gia nói rất từ tốn: “Nếu em chỉ vì áy náy và kích động nhất thời, vậy đợi lúc chân anh có thể đứng lên, em có thể lựa chọn xoay người rời đi.”
“Em đã nói lời như vậy, thì chắc chắn đã suy nghĩ kỹ càng, sau đó lựa chọn đáp án có lợi với em nhất, lúc này em đang làm gì, trong lòng em rất rõ ràng, cũng rất hiểu.”
Nhìn vào mắt anh, Diệp Giai Nhi nói từng câu từng chữ, có thể để anh nhìn rõ sự nghiêm túc trong mắt mình.
Cứ lặng lẽ chăm chú nhìn cô thật lâu như vậy, Điền Quốc Gia gật đầu: “Được.”
Những lời cô nói ra, anh đều tin, tình cảm lộ ra trong mắt cô, anh cũng có thể nhìn rõ ràng.
Lúc từ đó được nói ra từ miệng anh, thân thể Diệp Giai Nhi không nhịn được khẽ run lên, cảm xúc nói không thành lời xao động trong lòng, có chút chua xót.
Nhưng cô cũng biết, từ đây về sau sẽ không thay đổi nữa, chỉ cần là quyết định cô đưa ra, thì sẽ không thể xoay chuyển.
Từ đây trở đi, cứ như vậy đi…
Hai người ở lại công viên chốc lát, sau đó đến siêu thị một chuyến, tiếp đó về nhà.
Ăn xong bữa tối, Diệp Giai Nhi bắt đầu hướng dẫn Điền Quốc Gia đứng dậy, ở trong phòng khách, cô để hai tay anh chống nạng, thử đứng dậy trước.
Chỉ là, chuyện đó rốt cuộc không đơn giản, lặp đi lặp lại, tới tới lui lui, thử hai tiếng đồng hồ, cũng không thể đứng dậy, lại đổ mồ hôi đầy trán.
Bưng bát canh đậu xanh ninh lúc sáng tới, đưa cho Điền Quốc Gia: “Cứ từ từ, hôm nay mới là ngày đầu tiên, chúng ta không vội.”
Tâm trạng Điền Quốc Gia luôn rất bình tĩnh, gật đầu, đáp: “Được.”
Sau đó lại luyện tập một lát, Điền Quốc Gia về phòng bắt đầu chuẩn bị hồ sơ vụ án, Diệp Giai Nhi bèn đến phòng bếp làm bữa tối.
Làm bữa tối xong, năm giờ rưỡi, Huyên Huyên bình thường sẽ tan học vào giờ này, cô nói một tiếng với Điền Quốc Gia, cởi tạp dề chuẩn bị đi đón Huyên Huyên.
Nhưng mà, vừa tới cửa phòng bếp, liền nhìn thấy Huyên Huyên đi vào, sắc mặt đỏ bừng, mặt đầy hưng phấn, bàn tay nhỏ còn cầm con diều ngôi sao.