Sau đó, cô từ từ từng chút một di chuyển đưa cậu bé lên giường một cách khó khăn.
Làm xong những điều này, trên trán đã toát tầng mồ hôi lấm tấm.
Rõ ràng là một hành động rất đơn giản, đối với cô mà nói, lại khó khăn như vậy.
Cảnh Hiên rất hiểu chuyện, cậu bé nói: “Mẹ, đợi sau này con lớn, đổi lại con bế mẹ, con sức lớn, mẹ lại nhẹ như vậy, con chắc chắn có thể bế mẹ di chuyển được!”
Lời nói tinh tế đầy tình cảm, có thể khiến trong tim của con người sinh ra vài phần cảm động.
Mỉm cười, Đường Tiểu Nhiên đắp chăn cho cậu bé, đợi cậu bé lớn lên bế cô, hình ảnh đó chắc chắn rất ấm áp, chỉ là không biết…
“Ngủ đi.” Cô nói.
Cảnh Hiên lại ghé cái đầu nhỏ vào tai của cô, khẽ nói: “Mẹ, ba ăn hết sạch đồ ăn mẹ để lại rồi, không còn một tí nào.”
Đường Tiểu Nhiên gần như không dám tin: “Thật sao?”
“Vâng ạ!” Cảnh Hiên gật mạnh đầu: “Còn nữa, Vân Triệt có em gái, ba nói ngày mai dẫn mẹ và con cùng đến nhà chú Hoắc.”
Vẻ mặt của Đường Tiểu Nhiên càng sững sờ hơn.
Kết hôn 7 năm, anh chưa từng dẫn cô tham gia bất kỳ bữa tiệc nào cả.
Đây là lần đầu tiên.
Sự bất ngờ vào tối nay quá nhiều, khiến cô không biết làm sao.
Cảnh Hiên nháy mắt: “Mẹ, nhớ sửa soạn thật xinh đẹp, ngủ ngon ạ.”
“Ngủ ngon.”
Đi ra khỏi phòng, Đường Tiểu Nhiên vẫn chưa hoàn hồn, cảm xúc trong lòng rất nhốn nháo.
Lúc này, Tô Chính Kiêu vừa hay trở về.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Giống như không nhìn thấy Đường Tiểu Nhiên, anh đi lướt qua người, ngồi ở sô pha.
Trong phòng rất yên tĩnh, tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ ràng.
Đường Tiểu Nhiên đã quen rồi.
Đây là cách thức chung đụng trước giờ của anh và cô, không có lời dư thừa, cho dù có, cũng là anh mở miệng mia mai và chế giễu.
Cô nghĩ, Tô Chính Kiêu chắc sẽ không qua đêm ở đây.
Anh trước giờ sẽ không qua đêm ở đây, nhà của anh ở nước K có rất nhiều.
Hôm nay về đây, e chỉ là đến thăm Cảnh Hiên, sau đó rất nhanh sẽ rời đi.
Thật ra rời đi cũng tốt, cô đã rất lâu không có chung đụng với anh, ngay cả nói chuyện với anh thế nào cũng không biết.
Bỗng nhiên, Tô Chính Kiêu mở miệng nói: “Bác sĩ không nói bao lâu mới có thể rời khỏi xe lăn sao?”
Tuy anh đang nói chuyện của Cảnh Hiên, nhưng khi ánh mắt của anh di chuyển đến chân cô, cho cô cảm giác là đang mỉa mai cô, oán hận cô làm cho chân của Cảnh Hiên thành ra như này.
“Một tháng, có lẽ thời gian sẽ lâu hơn một chút.” Đường Tiểu Nhiên nói.