“Thế thì tốt, đi rửa mặt đi, sau đó chúng ta ăn sáng.” Quách Mỹ Ngọc thật sự nhìn thế nào cũng thấy hài lòng.
Diệp Giai Nhi còn đang chuẩn bị bữa sáng, bữa sáng rất thịnh soạn, vừa có đồ truyền thống vừa có đồ tây.
Trước giờ Diệp Giai Nhi không thích ăn bánh mì, cô bưng một bát cháo với một cái bánh bao lên.
Cô luôn cảm thấy cơm tây là để cho kiểu người tiểu tư sản ăn, đối với người bình thường, cơm canh đạm bạc vẫn thực tế hơn nhiều, lại còn ngon miệng.
Nhưng mà, thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị, ăn bữa cơm tây cũng khá ngon.
Thẩm Hoài Dương ngồi bên cạnh cô cũng ăn cháo, còn có một quả trứng gà chiên.
Năm người vây quanh bàn ăn, không khí hòa thuận vui vẻ, vừa nhẹ nhàng lại vừa ấm áp.
Sau đó thì không thể không rời đi được nữa rồi, Quách Mỹ Ngọc không ngừng dặn dò hai người: “Khi nào muốn thì cứ tới nhé.”
“Vâng, con sẽ thường xuyên đưa Giai Nhi tới, tới lúc đó lại làm phiền mẹ rồi ạ.”
Thẩm Hoài Dương khẽ cười, duỗi tay đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, cả người hơi run lên, mặt Diệp Giai Nhi ửng đỏ.
Con ngươi nháy mắt trở nên thâm thúy, anh lại nghĩ tới hôm qua, ánh mắt nóng bỏng, bàn tay vén tóc cô ra sau tai, nói với Quách Mỹ Ngọc: “Da mặt cô ấy hơi mỏng ạ.”
Diệp Giai Nhi khẽ cắn răng, trừng mắt nhìn anh, nghĩ tới tối qua, vành tai nóng lên, thấp giọng mắng: “Có ai da mặt dày bằng anh!”
Nhìn vợ chồng son ve vãn đánh yêu, Quách Mỹ Ngọc cũng yên tâm: “Con gái con rể của mình mà, phiền cái gì mà phiền, đi đường cẩn thận, nhớ chú ý an toàn.”
Khẽ đáp lại một tiếng, chiếc xe Land Rover khởi động, Diệp Giai Nhi ôm Quách Mỹ Ngọc, sau đó lên xe rời đi.
Một đêm không về nhà họ Thẩm, chắc chắn Tô Tình đã biết chuyện, Diệp Giai Nhi hơi bất đắc dĩ thở dài, trở về nhất định lại nghe mắng rồi đây.
Nếu như chỉ có cô ngủ lại qua đêm, chắc chắn Tô Tình sẽ không có ý kiến gì.
Nhưng hiện giờ, Thẩm Hoài Dương cũng không về nhà họ Thẩm, bà ta nhất định sẽ cực kỳ không hài lòng, cô thầm nghĩ.
Nghe được tiếng thở dài, Thẩm Hoài Dương nghiêng mặt nhìn cô một cái: “Mợ Thẩm không muốn về nhà họ Thẩm đến vậy sao?”
“Không phải, chỉ là nghĩ tới chuyện khác thôi…”
Lời còn chưa dứt, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, cô ấn nghe, là Trần Diễm An gọi tới: “Cậu đang ở đâu thế?”
“Đang về nhà họ Thẩm, sao thế?”
“Không sao, chỉ là chán quá, lát nữa tớ tới nhà họ Thẩm tìm cậu. Vậy nhé, tắt đây.”
Thẩm Hoài Dương nhướng mi, đôi mắt hơi nheo lại: “Ai gọi thế?”
“Trần Diễm An, nói lát nữa tới nhà họ Thẩm tìm tôi.” Ngắt điện thoại, Diệp Giai Nhi nói.
“Vẫn còn liên hệ với cảnh sát Điền đó à?” Bàn tay khẽ động, anh đánh lái về bên trái, giọng nói trầm thấp, giống như chỉ vô tình mở miệng.
Cô gật đầu: “Đương nhiên.”