Cây dao trong tay gã bác sĩ trung niên đó không ngừng xoay chuyển, máu tươi trên mũi dao chảy xuống dọc lưỡi dao.
Ông ta nhìn cô, bảo: “Đến nước này rồi mà mày còn uống nước được à? Nhìn cho rõ đây, lát nữa đến lượt mày đấy.”
“Tôi rất khát nước, thật sự muốn uống một ít nước.”
Đường Tiểu Nhiên dùng ánh mắt chân thành tràn đầy sự mong chờ nhìn chăm chăm đám người đó:
“Các người nhiều người thế, một người phụ nữ như tôi thì có thể giở trò gì trước mặt mấy người? Chẳng lẽ các người đang sợ tôi à?”
Bác sĩ trung niên cười khẩy: “Giỡn chơi à, đưa nước cho nó!”
Đường Tiểu Nhiên cầm ly nước lên uống ực ực, nhanh chóng uống xong cả một ly nước: “Cảm ơn.”
Đối với thái độ từ đầu tới cuối luôn đúng mực của cô, bác sĩ trung niên đó thật sự có hơi tò mò: “Mày thật sự không sợ sao?”
“Sợ thì có ích gì à?”
Ánh mắt Đường Tiểu Nhiên lạnh lùng sắc bén nhìn ông ta: “Dù tôi có sợ đi chăng nữa thì cũng không thoát được kiếp nạn này, các người cũng không thể nào thả tôi đi, đúng không?”
“Mày cũng có ánh nhìn thấu đáo thật đấy. Đúng vậy, tuyệt đối không thể nào thả mày đi!”
Gã bác sĩ trung niên chau mày bảo.
“Thế nên tôi mới không sợ, từ nhỏ số mạng của tôi đã không được tốt rồi, mới ra đời ba mẹ đã mất hết, tôi bị đưa vào trại mồ côi, lớn lên trong sự ngây ngô dại dột thế mà chân lại bị què, không dễ gì mới học xong đại học, còn chưa kiếm được việc làm đã lấy chồng sinh con.”
“Nhưng ba đứa nhỏ lại yêu người phụ nữ khác, đòi ly hôn với tôi, quyền nuôi dưỡng con trai tôi cũng bị gã ta cướp mất, tôi ra đi trắng tay, bắt đầu mở sạp bán đồ…”
Nói đến đây, cô tự cười chế giễu: “Những người có số mạng không tốt kia, có ai tồi tệ bằng tôi không?”
Những kẻ đang nghe đó không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm vào cô.
“Lúc trước tôi cứ cho rằng ông trời công bằng lắm, lấy mất của tôi thứ gì thì sẽ bù đắp lại cho tôi thứ khác. Nhưng sự thật là ông ta chỉ khiến tôi thê thảm hơn thôi. Khi bị cuộc sống ép đến đường cùng, tôi thậm chí còn từng muốn đi giết người cướp của. Không có cách nào khác, ngay cả bản thân tôi cũng sống hết nổi rồi, còn lo pháp luật gì nữa?”
“Đến ông trời còn bất công, nói gì đến pháp luật. Nhưng tôi còn có con tôi, thằng bé còn nhỏ thế, tôi không muốn hai tay mình nhuốm đầy máu tươi, sợ rằng sau này không thể ôm lấy thằng nhỏ nữa. Người đời luôn thấy những kẻ trong tù đáng ghét đáng hận.”
“Nhưng trong số đó có phần lớn đều là bị ép thôi, không ai muốn đi vào đường cùng, trừ khi bị ép. Các người cũng thế phải không?” Cô hời hợt nhìn đám người kia: “Thật ra cũng là kẻ tội nghiệp mà thôi, chẳng phải sao?”
Câu nói này thật sự nói đến tâm can bọn họ.
Nếu như không phải bị cuộc sống ép đến đường cùng, ai lại đi làm những chuyện như này?
Ánh mắt Đường Tiểu Nhiên hơi cụp xuống, hai tay bị trói ở đằng sau đan xen vào nhau.
Vì dùng sức quá nên hai tay cô đã bị bầm tím.
Cô cố tình nói thế đấy.