Có được thứ này, Lâm Nam Kiều lòng đầy thỏa mãn rời đi, đến nơi hẹn trước với Trần Vu Nhất…
Trần Vu Nhất vẫn chưa tới, tuy nhiên, cô ta không lo lắng, thậm chí có thể nói là vô cùng nắm chắc.
Đã bắt được xương sườn của anh ta rồi, còn có gì lo lắng nữa? Hoàn toàn không cần thiết.
Hàn Thu Trúc một mình ăn sáng xong, bắt đầu dọn vệ sinh phòng, trên bàn trà để chìa khóa, tay cô ta vô ý lướt qua, chỉ nghe cạch một tiếng, chìa khóa đã rơi vào thùng rác cạnh bàn.
Quả thật xui xẻo, Hàn Thu Trúc cau mày thở dài một tiếng, khom lưng nhặt chìa khóa.
Lúc nhặt chìa khóa, tay vô tình đụng phải túi ni long, cũng lại vô ý, khóe mắt cô ta liếc qua, cực kỳ ngạc nhiên nhìn thấy lại là túi ống tiêm.
Ống tiêm…
Cô ta chắc chắn chưa từng mua thứ này, vậy là Lâm Nam Kiều mua, vô duyên vô cớ, mua thứ này làm gì?
Nghi hoặc, không hiểu, mê mang, Hàn Thu Trúc chỉ cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Cô ta nhặt chìa khóa lên, đến nhà vệ sinh rửa sạch, lại đến phòng Lâm Nam Kiều, định dọn phòng cho cô ta.
Nhìn thấy giày đế bệt dưới giường, Hàn Thu Trúc mới nhớ ra mấy ngày nay mình cũng nhìn thấy đôi giày đế bệt trên mạng, màu xanh da trời, mũi ngắn, rất đẹp.
Hàn Thu Trúc ngồi xuống, mở máy tính, đăng nhập shopee, xem giỏ hàng, cũng xem shop và sản phẩm yêu thích, trong đó lại không có ghi chép.
Cô ta nhớ lúc đó chắc chắn mình đã lưu rồi!
Lướt liên tục vài lần, vẫn không lướt tới tung tích giày, cô ta định tìm trong lịch sử trình duyệt.
Cô ta nhìn thấy trưa qua, trong ghi chép lịch sử chắc chắn có, lướt lên trên từng chút từng chút một, lúc nhìn thấy nội dung lịch sử khác kẹp ở giữa, cô ta rùng mình, toàn thân trên dưới run rẩy.
—— Làm sao mới có thể lây truyền bệnh HIV!
—— Làm sao lây truyền bệnh HIV qua máu?
Người xem nội dung trình duyệt thế này chỉ có Lâm Nam Kiều, lại liên tưởng tới túi ống tiêm trong thùng rác, Hàn Thu Trúc dựng tóc gáy.
Cô ta đang âm mưu chuyện gì!
Lại nhớ tới ánh mắt báo thù đó của cô ta, còn có những lời muốn cùng xuống địa ngục từng nói, Hàn Thu Trúc thật sự không nhịn được rùng mình.
Tay có chút run rẩy lấy điện thoại ra, cô ta gọi cho Lâm Nam Kiều, giây phút kết nối, liền nghe thấy tiếng nói chuyện của Trần Vu Nhất.
Cô ta biết, suy đoán của cô ta không sai! Là một người bạn, cô ta không thể nhìn Lâm Nam Kiều đi vào ngõ cụt như vậy, đi vào con đường không có lối về, cho nên phải ngăn lại.
Cô ta hỏi Lâm Nam Kiều đang ở đâu?
Lâm Nam Kiều không nói, chỉ nói đang uống cà phê, có lẽ không lâu nữa sẽ về.
“Uống ở đâu vậy? Tớ phải đi công tác một chuyến, tớ mang chìa khóa trong nhà đến cho cậu.” Hàn Thu Trúc cố ý nói vậy.
“Không cần, cậu cứ gửi hàng xóm cách vách, tớ về nhanh thôi.” Lâm Nam Kiều cứ không chịu nói.
Từ cuộc đối thoại này, Hàn Thu Trúc chắc chắn suy đoán trong lòng mình: “Quan hệ với hàng xóm cách vách cũng không tốt lắm, sao có thể yên tâm để đó? Cậu nói tên quán cà phê đi, tớ gửi cho nhân viên phục vụ ở quầy lễ tân.”