“Thật…” Cô hơi mệt, nhưng giọng nói của anh khiến cô không nỡ cúp máy.
“Lúc này anh muốn ở bên cạnh em, không muốn để em một mình đối mặt và chịu đựng, em hiểu không?”
Diệp Giai Nhi gật đầu: “Nhưng mẹ nhìn thấy anh sẽ rất kích động, cho nên anh không thể tới hay xuất hiện trước mặt bà ấy được.”
“Đúng vậy, anh không thể xuất hiện trước mặt bà ấy, nhưng anh có thể xuất hiện trước mặt em, em có muốn gặp anh không, mở cửa sổ ra đi…”
Cô khẽ nhíu mày, đi tới mở cửa sổ rồi ló đầu ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng cao lớn kia.
Anh mặc chiếc áo gió hôm nay mới mua, ngả người dựa vào xe, tay trái cầm điện thoại, tay phải cầm ô, nước mưa từ trên trời rơi xuống chiếc ô phát ra tiếng kêu tí tách. Anh ngẩng đầu, đôi mắt nheo lại, như muốn xuyên thấu mọi thứ và nhìn vào tâm hồn cô.
“Thấy chưa?”
“Ừm!” Tim cô đập thình thịch, rất mạnh mẽ và rõ ràng.
“Em có thể chịu đựng nổi không?” Anh hỏi, những ngón tay thon dài bất giác siết chặt điện thoại.
Khoảng cách rất xa, cô dùng đầu ngón tay phát họa đường nét của anh, bỗng có chút đau lòng: “Có thể.”
“Cho dù không thể thì cũng phải vì anh mà chịu đựng. Không phải em rất nhớ anh sao, cho nên em sẽ không vứt bỏ anh đúng không?”
Giọng anh hòa vào tiếng mưa, xen lẫn với âm thanh tí tách, mang theo chút hỗn loạn, chập chờn, giống như trái tim anh lúc này vậy.
Anh sợ cô không thể chống lại sức ép từ mẹ mình và thỏa hiệp rồi chọn cách chia tay anh, lúc này anh quả thực rất hoảng loạn…
Cô nghe anh nói rất rõ mặc dù có pha lẫn tạp âm của tiếng mưa rơi, anh hơi nâng cao âm đuôi, hình như có hơi run.
Anh đang sợ sao?
Anh là một người đàn ông tao nhã và kiêu ngạo như thế, trên người toát ra khí phách cao quý sẵn có, người ở thành phố S thấy anh cũng phải kiêng kỵ ba phần.
Nhưng giọng điệu của anh lúc này rất nặng nề và có chút hèn mọn, khiến bầu không khí xung quanh cũng căng thẳng hơn.
Cô không thích dáng vẻ đó của anh, cũng không thích bầu không khí khiến người ta khó thở như lúc này, cô cong môi, cố ý làm dịu bầu không khí, trêu chọc anh: “Hoài Dương, bây giờ anh đang van xin em sao?”
“Ừm, anh đang van xin em…” Anh mở miệng nói từng chữ một, rất nhẹ nhàng, rất thẳng thắn, nhưng không xấu hổ.
Giọng điệu nghiêm túc như vậy khiến cô có chút giật mình, hai mắt bắt đầu phiếm hồng, mũi tắc nghẽn, cô sợ anh nghe được nên cố kìm nén lại.
Thẩm Hoài Dương lại mở miệng, giọng nói của anh trở nên nhẹ hơn: “Cho nên em sẽ không khiến anh thất vọng đâu, đúng không?”
Cô nhất thời quên mất mình đang nghe điện thoại nên gật đầu theo bản năng, cuối cùng cô nhớ ra anh không nhìn thấy, liền đáp: “Ừm!”
“Em sẽ không vứt bỏ anh đâu đúng không?”
“Ừm! Anh cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, sao em vứt bỏ anh được?”