Buổi tụ họp tối nay khác với lần trước, trong lòng cô ta hiểu rất rõ.
Năm giờ rưỡi đến beauty club, trang điểm và làm tóc hết một tiếng, sáu giờ rưỡi Trần Vu Nhất lái xe đến trước cửa.
Lâm Nam Kiều đã trang điểm xong, tóc uốn thành cuộn lớn, xoã trên vai, trên người toả ra mùi hương quyến rũ nhàn nhạt.
Tài xế đội tuyết lớn đi đến ghế sau mở cửa, Lâm Nam Kiều ngồi vào bên cạnh Trần Vu Nhất.
“Vu Nhất, váy hơi ngắn…” Cô ta hơi ngượng, kéo chiếc đầm dài trên người xuống không được quen cho lắm.
Trần Vu Nhất đang phê duyệt văn kiện, nghe cô ta nói lúc này mới dời mắt sang nhìn lên người Lâm Nam Kiều.
Vừa nhìn sang đã thấy đôi chân trắng nõn, thon dài gợi cảm nói không nên lời, mắt Trần Vu Nhất sa sầm xuống, yết hầu lăn lộn.
Trần Vu Nhất cúi xuống hôn cô ta, cơ thể Lâm Nam Kiều nhũn ra như nước mùa xuân, bám lên người anh ta: “Sẽ rớt trang điểm… rớt trang điểm mất…”
Trần Vu Nhất không để ý, vẫn hôn tiếp, một lát sau mới tách ra.
Lâm Nam Kiều hơi hờn dỗi đập nhẹ vào vai Trần Vu Nhất, rồi lấy gương và son môi ra, bắt đầu dặm lại trang điểm ngay trước mặt anh ta.
Trần Vu Nhất nhìn vài lần, lau khóe môi, trông hơi phóng đãng và đen tối.
Khách sạn năm sao, phòng tổng thống.
Hoắc Đình Phong ngồi trên chiếc sô pha màu trắng nhập khẩu từ Ý, bắt chéo chân, vẻ mặt lạnh nhạt. Thân Nhã ngồi bên cạnh anh, khẽ nhíu mày.
Ngồi đối diện là chủ nhân đảm nhiệm buổi tụ hội thương nghiệp lần này, Trương Đức Hải và vợ Vương Nhã Khiết.
Hoắc Đình Phong nói là buổi tụ hội bình thường thôi, cần phải có bạn nữ đi cùng. Nhưng Thân Nhã không ngờ lại là buổi tụ hội như vậy, ở trong sảnh đều là những nhân vật có mặt mũi.
Hoắc Đình Phong đang trò chuyện với Trương Đức Hải, vẻ mặt lạnh nhạt, thỉnh thoảng nhấp nước trà, cử chỉ tao nhã.
Thân Nhã cũng uống trà, trò chuyện với Vương Nhã Khiết, cũng chỉ là hỏi thăm xã giao vài câu mà thôi, hai người cũng không thân thiết gì lắm.
Có điều hoàn cảnh giờ phút này thực sự có hơi xấu hổ. Lúc trước, khi cô và Trần Vu Nhất kết hôn, Trương Đức Hải và Vương Nhã Khiết là người đưa lễ ăn hỏi.
Lúc này, thư ký đi vào nói khách khứa đã đến đông đủ rồi, Trương Đức Hải lập tức đứng dậy: “Anh Hoắc, mời.”
Hoắc Đình Phong đứng dậy, mấp máy đôi môi mỏng, giọng nói có vài phần xa cách: “Ông Trương là chủ nhân của buổi tối hôm nay, mời đi trước.”
Trương Đức Hải vẫn kiên trì, có một loại tôn kính nói không nên lời: “Không nhận nổi, không nhận nổi, anh Hoắc, cùng đi đi.”
Hai người đi trước, Thân Nhã và Vương Nhã Khiết đi theo sau, hướng về phía cầu thang, vừa đi vừa nói chuyện rất khẽ.
Lúc đi đến cửa cầu thang, Thân Nhã ngẩn ra, cơ thể cứng đờ như tảng đá, sắc mặt hơi cứng đờ, tái nhợt.
Trần Vu Nhất nắm tay Lâm Nam Kiều, hai người đứng ở chính giữa, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.
Lâm Nam Kiều ngẩng đầu lên nhìn lại theo âm thanh, cũng không ngờ lại nhìn thấy Thân Nhã. Còn có người đàn ông trầm ổn tao nhã, khí chất thâm trầm kia nữa, cô ta cũng thực sự hơi giật mình.
Sau đó lập tức nhìn Trần Vu Nhất bên cạnh theo phản xạ có điều kiện. Cô ta nghĩ có lẽ hai người rồi cũng sẽ gặp nhau, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.