Nhưng mà Tiểu Huyên Huyên thấy mẹ mình muốn đi, cô bé liền không vui, thân thể nhỏ bé vặn vẹo kêu la muốn đi cùng.
Thấy thế, Quách Mỹ Ngọc ôm cơ thể nhỏ bé ấy vào trong ngực, nhẹ giọng dỗ dành: “Huyên Huyên đi ăn kem với bà ngoại nha, sau đó lại đi theo mẹ có được không?”
Trẻ con còn nhỏ cũng tương đối dỗ dễ, vừa nghe thấy có kem ăn, Huyên Huyên liền chép chép cái miệng nhỏ, đầu lưỡi thèm thuồng liếm liếm, đôi mắt sáng như sao trời, duỗi ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn ra: “Bà ngoại ơi bà ngoại, cháu muốn ăn kem vị sôcôla, cháu muốn ăn ba cái.”
“Được rồi, Huyên Huyên của chúng ta ăn ba cây kem vị sôcôla.” Cười cười, Quách Mỹ Ngọc trìu mến ôm Tiểu Huyên Huyên đi đến bên cạnh tủ lạnh để cô bé chọn kem.
Thừa dịp lúc đó Diệp Giai Nhi và Hứa Mẫn Nhu bước nhanh ra khỏi nhà.
Hai người bắt xe taxi đến công ty, sau đó bước vào đại sảnh công ty, Diệp Giai Nhi trực tiếp đi đến lễ tân hỏi thăm, mà Hứa Mẫn Nhu thì quan sát cách trang trí xa hoa lại tráng lệ.
Nhân viên lễ tân kêu hai người chờ một lát, sau đó gọi điện thoại vào phòng làm việc thư ký.
Một lát sau, phía trên có điện thoại kêu cô Diệp cứ trực tiếp đi thang máy lên phòng tổng giám đốc ở lầu năm mươi.
Cảm ơn nhân viên lễ tân, Diệp Giai Nhi và Hứa Mẫn Nhu đi vào thang máy, mà từ đầu đến cuối trong đầu của cô đều suy nghĩ một chuyện, rốt cuộc thì tổng giám đốc ở đây là ai?
Thật ra lúc nãy cô nên hỏi thăm cô lễ tân họ của tổng giám đốc, chỉ là quên mất rồi.
Nhưng mà rất nhanh sẽ gặp mặt, cho nên có biết hay không cũng không sao.
Đẩy cửa phòng tổng giám đốc ra, lúc gương mặt cực kỳ quen thuộc đập vào trong mắt, trong lúc nhất thời Diệp Giai Nhi lại giật mình đứng yên tại chỗ, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào anh ta, thậm chí còn cho rằng mình xuất hiện ảo giác.
Đứng dậy, Thẩm Trạch Hy mặc một bộ âu phục phẳng phiu, bước từng bước đi đến gần cô, trên gương mặt tuấn mỹ nâng lên ý cười, giống như là cái nắng gắt vào tháng bảy, sáng chói, xinh đẹp, nóng bỏng.
Cuối cùng, lúc đứng cách cô khoảng chừng một bước, Thẩm Trạch Hy mới đứng vững bước chân, bình tĩnh nhìn thẳng vào cô, khẽ động khóe môi, tiếng nói êm tai vang lên: “Yểu điệu lão sư, học sinh hảo cầu…”
Giống như bốn năm trước cô đứng trên bục giảng, anh ta lười biếng nằm sấp ở hàng ghế cuối cùng, cũng nhìn cô như thế, nói từng câu từng chữ: yểu điệu lão sư, học sinh hảo cầu…
Chỉ là so sánh với bốn năm trước, đúng là có rất nhiều chỗ khác biệt.
So với bốn năm trước, Thẩm Trạch Hy đã cao thêm một chút, mà vẻ ngây ngô non nớt của anh ta đều đã biến mất hoàn toàn, lúc này được thay thành chính chắn, thành thục, ổn trọng.
Suy nghĩ được kéo về, Diệp Giai Nhi cười khẽ, về phương diện tính tình anh ta không hề thay đổi chút nào.
Thân thể cao lớn hơi cúi xuống, Thẩm Trạch Hy bất ngờ ôm cô vào trong lòng, ngửi ngửi mùi hương thơm ngát, trong lòng của anh ta thỏa mãn khó nói thành lời.
Gặp nhau sau một thời gian dài, cái ôm nhiệt tình đương nhiên là nên có.
Nhưng mà qua thật lâu anh ta không có ý muốn buông ra, Diệp Giai Nhi không thể không lên tiếng nhắc nhở: “Trạch Hy, tôi sắp bị cậu ghìm chết rồi.”
Nghe vậy, lúc này Thẩm Trạch Hy mới có chút lưu luyến không rời mà buông cô ra: “Thời gian trôi qua bốn năm, gặp lại em như thế này, có phải là rất ngạc nhiên không?”
Diệp Giai Nhi gật đầu mà không hề do dự, đúng là cô rất ngạc nhiên, cũng rất kích động, sự lột xác của anh ta làm cho cô vô cùng kinh ngạc.
Đương nhiên Hứa Mẫn Nhu cũng đã nhìn ra cái gì đó, chỉ có điều mạng của Diệp Giai Nhi lại tốt như thế, tốt đến nỗi trong lòng của cô ta cảm thấy hâm mộ và ghen ghét.