Tô Chính Kiêu chợt sững người, ánh mắt tối tăm.
Đường Tiểu Nhiên chỉ cảm thấy gò má vừa nóng vừa bỏng, tay cũng không biết đặt ở đâu.
Một giây sau thì nghe thấy tiếng mỉa mau lạnh lùng của anh: “Mặc thành như này, là đi tham gia bữa tiệc hay đi bán thịt?”
Giống như một gáo nước lạnh hắt vào mặt, trái tim của Đường Tiểu Nhiên như bị dao cứa.
Anh quên rồi sao.
Bộ váy rõ ràng là anh chọn.
Anh thật là thích sỉ nhục cô bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào!
Hất tay, Tô Chính Kiêu lại ném qua một bộ khác.
Đường Tiểu Nhiên khẽ thở phào.
Một chiếc váy dài trễ vai, gấu chiếc váy đều là vải ren màu đen, xẻ tà cao khiến đôi chân thon dài thẳng tắp như ẩn như hiện, mang theo sự quyến rũ pha lẫn một chút gợi cảm.
Tô Chính Kiêu lần này không có bệnh kén chọn nữa, ký tên, đi ra ngoài trước.
Đường Tiểu Nhiên đi sát phía sau.
Nhân viên phục vụ thở dài: “Trông xinh đẹp như vậy, đáng tiếc là một người què.”
Nghe vậy, người bên cạnh lên tiếng: “Suỵt, nhỏ tiếng chút, đừng để người ta nghe thấy.”
Sau đó là trang điểm, làm tóc, do không có thời gian, cho nên trực tiếp buộc thành đuôi ngựa.
Vừa hay tôn lên cần cổ xinh đẹp của cô, lộ ra xương quai xanh mê người.
Chiếc xe tiếp tục chạy về phái trước, trong lòng Đường Tiểu Nhiên chỉ có sự kháng cự và lo lắng.
Nếu có thể, cô chỉ muốn nhảy khỏi xe rồi rời đi.
Cuối cùng, chiếc xe đã tới khách sạn.
Đường Tiểu Nhiên không cảm thấy hứng thú.
Khách sạn có xa hoa lộng lẫy thế nào, đối với cô mà nói, cũng chẳng qua chỉ là địa ngục mà thôi.
Cô không tự chủ mà bắt đầu lo lắng, trên chóp mũi xuất hiện mồ hôi.
Đây là lần đầu tiên cô tham gia loại tiệc tùng như này.
Tô Chính Kiêu nheo mắt lại, cánh tay nhấc lên, đưa cho cô.
Đường Tiểu Nhiên bất động, lòng bàn tay của cô cũng đang toát mồ hôi, ướt đẫm.
Ánh mắt của Tô Chính Kiêu tối sầm, tâm trạng không tốt, lãnh khốc vô tình trực tiếp đem tay của cô vòng qua.
Trong sảnh tiệc ăn uống linh đình, đều là nhân vật quyền thế và gia tộc nổi tiếng của nước K, quần áo bóng bẩy.
Đợi hai người đi vào, gần như ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn sang.
Chỉ có điều, ánh mắt đều dừng trên chân của Đường Tiểu Nhiên.
Dù sao, loại trường hợp này, cô có hơi khác biệt, còn có chút… không hòa nhập.
Cô hơi nhắm mắt lại, cơ thể không khỏi run rẩy.