Thằng bé lại không nghiêm túc lắm, hai chân ngắn ngủn hăng hái đá tung, miệng nhỏ còn thổi bong bóng, trong tay còn đang nghịch đồ chơi.
Thân Nhã biết hôm nay anh dạy con thất bại rồi, cô cố nhịn cười: “Anh quá nghiêm túc rồi, thằng bé còn nhỏ, khi đến một độ tuổi nào đó thì con sẽ tự biết gọi thôi.”
Hoắc Đình Phong nhếch môi, vẫn dịu dàng dạy tiếp: “ba…”
Thân Nhã cạn lời: “…….”
Không phụ lòng mong mỏi của Hoắc Đình Phong, dưới sự dạy dỗ từ ngày này sang ngày khác, cách gọi đầu tiên mà thằng bé nói được chính là ba, chỉ là nói không rõ lắm, ba nhưng đọc thành buabua.
Mặc dù anh không vui lắm nhưng vẫn không giấu nổi ý cười.
Hoắc Đình Phong ngồi trên sofa, Thân Nhã ôm con, dạy con nói: “Mặt trăng!”
Thằng bé đã biết đi rồi nên không thể ngồi yên một chỗ, cứ vặn mông, có chút bực mình mà nói: “Mọt chăn!”
Thân Nhã kiên nhẫn: “Bị ho.”
“Bè hó.”
“Chó.”
“Toá.”
Cô không nhịn được mà bật cười, nghe con nói chuyện đúng là một trong chuyện vui vẻ nhất trên đời.
Hoắc Đình Phong cũng cười, không biết từ khi nào anh mới phát hiện ra nuôi dạy trẻ con lại là một một chuyện vui vẻ như thế.
Phần: Đồ ngủ
Thân Nhã và Diệp Giai Nhi, còn có Trần Diễm An cùng đi dạo phố.
Hai người kia cứ lượn ở quầy đồ lót, còn cô lại không có hứng thú cho lắm, đợi tới mất kiên nhẫn luôn nên luôn giục họ nhanh lên.
Trần Diễm An giữ cô: “Giục cái gì mà giục, cậu cùng mua một bộ đi.”
Nhìn thấy những bộ đồ ngủ nóng bỏng, cô vội lắc đầu.
Diệp Giai Nhi nói: “Tình thú giữa vợ chồng cũng rất quan trọng đó. Hai người sẽ phải sống cùng nhau trong một khoảng thời gian dài, thỉnh thoảng cũng cần chút kích thích và tươi mới chứ, mua đi!”
Cuối cùng, được sự động viên và dạy dỗ của hai người, cô đã mua một bộ đồ ngủ ren màu đỏ.
Tối hôm đó, cô đang đọc tạp chí thì nhìn thấy một chủ đề liên quan đến “tính”.
Những hành động vô tình của phụ nữ có thể khơi gợi được dục vọng của đàn ông, tuy ngại nhưng mọi người nên mạnh dạn mà thử, biết đâu lại đem tới kết quả bất ngờ.
Thân Nhã do dự hồi lâu rồi mới đi vào phòng tắm thay đồ ngủ, vừa bối rối vừa ngượng ngùng.
Ngay lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Hoắc Đình Phong bước vào.
Mặt cô đỏ lên, không biết trốn vào đâu.
Nhưng đã quá trễ!
Anh đứng phỗng tại chỗ, không nói tiếng nào!
Chân cô bốc lên một luồng nhiệt, hai má Thân Nhã như bốc cháy, cuối cùng cô không chịu nổi mà nói: “Đừng nhìn!”