Lâm Nam Kiều lại còn cảm thấy không hả giận, cầm lọ thuốc lên, ném vào mặt của Trần Vu Nhất.
“Bộ dạng lúc này của em căn bản không khác gì oán phụ, hoặc còn hơn cả đàn bà đanh đá.” Trần Vu Nhất mới cảm thấy Lâm Nam Kiều quả thật có một loại bản lĩnh la lối khóc lóc, gây sự vô lý, cứ phải kiếm chuyện, đâu có sự chu đáo của trước đây!
Vừa dứt lời thì trực tiếp đi ra ngoài, Lâm Nam Kiều lại tức phát điên, nhặt lọ thuốc từ trên đất, lần nữa ném về phía Trần Vu Nhất, miệng thì mắng: “Đồ khốn!”
Cát Mỹ Ngọc ở dưới lầu nghe rất rõ ràng, trong lòng bốc lên sự bực bội.
Lâm Nam Kiều không muốn ở nhà một mình, cô ta đến quán bar.
Đến quán bar ngẫu nhiên lại gặp Cố Thanh Thành, anh ta lắc lắc ly rượu trong tay: “Như nào, có hứng thú uống một ly không?”
Vừa hay không có người uống rượu cùng, cũng không có chỗ có khác trút giận, Lâm Nam Kiều cũng đồng ý: “Tìm một nơi kín một chút, tôi không muốn người khác nhìn thấy tôi và anh ở cùng với nhau!”
Cố Thanh Thành cười: “Không thành vấn đề.”
Quán bar vốn là sản nghiệp của nhà họ Cố, muốn tìm chỗ kín đáo đương nhiên không phải chuyện gì khó.
Cố Thanh Thành dẫn cô ta đến phòng bao, phòng bao cá nhân của anh ta, lúc bình thường chỉ có một mình anh ta ở đây, không có camera, không có căn dặn của anh ta, bất cứ ai cũng không thể tới gần chỗ này.
Lâm Nam Kiều hôm nay vốn là đến đây uống rượu, rót đầy rượu, cô ta còn cười giễu cợt với Cố Thanh Thành, đánh Cố Thanh Thành, hoàn toàn coi anh ta là cái bao cát trút giận.
Hết đấm rồi đánh, chưa hết, còn cố ý hắt ít rượu vang còn lại trong ly rượu vào người của anh ta.
Nhưng Cố Thanh Thành biết thương hoa tiếc ngọc, bất luận Lâm Nam Kiều đối xử với anh ta như thế nào, anh ta vẫn luôn mỉm cười mà chịu đựng.
Uống hết chai rượu này tới chai rượu khác, Lâm Nam Kiều cũng không biết mình rốt cuộc đã uống bao nhiêu, hoặc là hai chai, hoặc là ba chai.
Cuối cùng, cô ta say đứ đừ, càng giống như một vũng bùn, không đỡ dậy được.
Cố Thanh Thành ôm cô ta vào trong lòng, khóe miệng khẽ cười, để cô ta lên sô pha, cởi quần áo ra, sau đó trùm lên.
…
Hôm nay Thân Nhã không đi làm, là thứ 7, cô đã mua ít nguyên liệu, buổi trưa chuẩn bị nấu cơm.
Diệp Giai Nhi dẫn Huyên Huyên tới, hai người nói chuyện, Huyên Huyên ngồi ở sô pha vẽ tranh, mông vểnh lên.
Hai ngày nay cô bé có sở thích vẽ tranh, khi vẽ đến xúc động thì cắn bút chì, cái mông lắc lắc, chọc người khác bật cười.
Diệp Giai Nhi cũng không có việc gì, tới nói chuyện phiếm, chưa ngồi được lâu, Tiểu Trương đã gọi điện cho cô, nói anh Hoắc hôm nay trở về.
Thân Nhã nhíu mày: “Tôi không nghe anh ấy nhắc tới?”
“Quyết định tức thời.”
“Vậy anh đưa tôi đến sân bay.” Thân Nhã muốn đi đón.