Cũng bởi vì có sự chuẩn bị tâm lý từ trước, mà lúc đó anh cũng đã lớn rồi.
Ngay sau đó là Hoài Giang, cô ấy ra đời trễ hơn Tô Chính Kiêu một chút, gọi anh một tiếng “anh”.
Nhưng giữa hai người hoàn toàn không phân lớn nhỏ, sống nương tựa lẫn nhau, là chỗ dựa của đối phương.
Sau khi Hoài Giang ra đi, anh cảm thấy nửa bầu trời trên đầu đã sụp đổ, trước mắt trở nên đen kịt, không có con đường nào cho anh, cũng chẳng có lấy chút ánh sáng.
Hoài Giang là người thân duy nhất, em gái chết rồi, cảm giác bi thương cô quạnh không ngừng quấn lấy vây chặt anh.
Bởi vì, anh đã hoàn toàn hiểu ra rằng, người thân duy nhất trên đời cũng đã rời bỏ anh rồi, từ nay về sau anh chính là kẻ cô độc.
Ngày mà Hoài Thương chết, anh ngồi yên tĩnh trong một góc phòng suy nghĩ.
Chẳng lẽ bởi vì mình mang mệnh sao chổi nên mới khắc chết từng người thân trong gia đình sao?
Cả già lẫn trẻ, tất cả đều chết hết trước mặt anh!
Rồi còn cả cái chết của Tả Như Bội nữa, tính ra anh đã phải trải qua chuyện này những năm lần!
Lần đầu tiên là đau đớn thống khổ, lần thứ hai là thương tâm, lần thứ ba là chết lặng, lần thứ tư và lần thứ năm biến thành bóng tối, cuộc đời dần dần chìm vào đêm đen. Đám mây mù kia bao trùm lên cuộc đời anh, che khuất tất cả ánh sáng!
Anh chậm rãi lắc đầu, khóe miệng nở một nụ cười đắng chát, một đêm không ngủ đến hừng đông.
Suốt một đêm Tô Chính Kiêu không chợp mắt, vẫn luôn ngồi yên ở ghế số pha trong phòng khách.
Sắc mặt anh nặng nề, không ai có thể biết được trong lòng anh đang nghĩ gì.
Nhưng sự cô đơn vẫn hiện rõ trên nét mặt không thể nào che giấu.
Sáng sớm hôm sau, Tô Chính Kiêu kêu tài xế chở mình đến nhà họ Hoắc.
Đúng lúc Hoắc Đình Phong vẫn chưa đến công ty, đang còn ngồi trong phòng.
Sau khi có con, Hoắc Đình Phong đã tự đặt ra quy định cho mình.
Mỗi tuần sẽ nghỉ làm ba ngày, để dành thời gian đó cho hai mẹ con.
Thân Nhã đang pha cà phê, Hoắc Đình Phong thì ngồi trên ghế số pha.
Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Nhóc con đã biết bò rồi, bò từ bên này sang bên kia ghế sô pha, cái mông nhỏ vểnh lên cao.
“Xem ra cuộc sống hiện giờ của cậu tốt quá nhỉ, bắt đầu tận hưởng hạnh phúc gia đình rồi.” Tô Chính Kiêu mở miệng trêu ghẹo, nhẹ nhàng che giấu nỗi cô đơn và sự ghen tị trong ánh mắt.
“Tới rồi à.” Thân Nhã lên tiếng chào hỏi: “Có muốn thưởng thức cà phê tôi pha không?”
“Mẹ hiền vợ tốt.” Anh lên tiếng khen: “Sao cũng được.”
Thân Nhã cười nhẹ một tiếng, xoay người tiếp tục xay cà phê.
Tô Chính Kiêu nhìn theo bóng dáng dịu dàng ân cần của cô, kinh ngạc đến ngây người.
Trước kia lúc còn ở nhà, Đường Tiểu Nhiên cũng thường xuyên có dáng vẻ như vậy.
Bóng lưng được bao phủ bởi ánh đèn vàng mờ nhạt, mang lại một cảm giác ấm áp khó tả.
Cảm nhận được ánh mắt của anh, Thân Nhã bật cười, cố ý trêu: “Sao lại nhìn tôi như người mất hồn thế? Chẳng lẽ bị tôi mê hoặc rồi ư?”