Dì giúp việc bên ngoài nghe tiếng đẩy cửa, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, lập tức gọi Trần Vu Nhất ở cách vách.
Thân Nhã như nổi điên đánh Lâm Nam Kiều, đánh cô ta đứng không vững, Trần Vu Nhất cau chặt mày: “Đủ rồi!”
Không nghe thấy lời anh ta, Thân Nhã vẫn tiếp tục động tác.
Trần Vu Nhất hơi giận, bước tới, tách hai người ra, Lâm Nam Kiều đã bị đánh tóc tai lộn xộn: “Em rốt cuộc đang làm gì?”
“Anh không nhìn thấy sao? Tôi đang đánh cô ta…” Thân Nhã lạnh lùng nhìn Lâm Nam Kiều.
“Em có thể tỉnh táo lại không, em nhìn em bây giờ giống cái gì!” Giọng Trần Vu Nhất hơi lạnh.
Anh ta biết cô chán ghét Lâm Nam Kiều, anh ta và Lâm Nam Kiều cũng đã tách ra, Lâm Nam Kiều áy náy, cho nên đến thăm lần cuối, đến giờ cùng không liên lạc, cũng vĩnh viễn sẽ không gặp lại, dù trong lòng không muốn nhìn thấy Lâm Nam Kiều, nhưng cô cần làm tới mức này sao?
“Tôi bây giờ thế nào anh không quản được, từ lúc cô ta bước chân vào phòng bệnh, trong lòng đã phải chuẩn bị sẵn tâm lý bị tôi đánh chết!”
Trần Vu Nhất lại cảm thấy cô hơi quá đáng vô lý, giống như kẻ điên!
Lâm Nam Kiều vô cùng yếu ớt, khẽ lắc đầu: “Em không nên đến, em vẫn nên rời đi thôi…”
Sự dịu dàng của cô ta khiến Thân Nhã cảm thấy chói mắt, lại nhớ tới đứa bé đã không còn trong bụng, đau đớn trong lòng không cách nào đè ép nữa!
Cô cầm bình truyền dịch còn chưa truyền xong, hung hăng ném về phía Lâm Nam Kiều.
Lâm Nam Kiều không tránh kịp, bình thủy tinh vừa khéo đập mạnh vào bắp chân cô ta, chân khuỵu xuống, gối mềm nhũn, cô ta gục xuống đất, đau đớn nửa ngày không đứng dậy nỗi, máu thấm đỏ váy trắng.
Trần Vu Nhất sững sờ giây lát, đợi lúc hồi thần, anh ta nhấc tay, tát một cái lên mặt Thân Nhã.
Anh ta đánh rất mạnh, Thân Nhã bị cái tát của anh ta đánh lệch mặt sang một bên, dấu tay đỏ tươi hiện ra, sưng đỏ.
Phòng bệnh rất yên tĩnh, thật sự rất yên tĩnh, ngay ta kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Lâm Nam Kiều cũng ngây người chốc lát, sau khi phản ứng lại, khóe miệng cô ta như có như không cong lên.
Chỗ má sưng đỏ nóng rát đau đớn, nhưng Thân Nhã lại không hề cảm thấy, ‘chát…’ một tiếng, cô trả lại cho Trần Vu Nhất một bạt tai, thanh thúy vang vọng.
Lúc này, những thứ nên biến mất đã vĩnh viễn biến mất…
Tình yêu thanh thuần tuổi học trò, đến ngọt ngào kết hôn, bảy năm, đổi lại kết quả thế này…
Cái tát này quá hung ác, vị máu tanh lan tràn trong khoang miệng, lại khiến Thân Nhã hoàn toàn tỉnh táo.
Trần Vu Nhất cũng ngây người, sững sờ, anh ta cũng không nghĩ tới mình lại tát cô, đây là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất.
Nhổ nước bọt dính máu, Thân Nhã nhìn thẳng vào Trần Vu Nhất: “Ký đơn ly hôn xong đưa tôi!”
Anh ta không nói chuyện, cứ nhìn cô chằm chằm như vậy.
“Còn nữa, biết đứa bé tại sao sảy sao?”
Giọng hơi khựng lại, cô tiếp tục mở miệng:
“Đứa bé là tôi cố ý làm sảy! Tôi muốn anh cảm thấy đau đớn, tôi muốn anh trả giá cho việc ngoại tình của mình, tôi muốn anh vĩnh viễn đau đớn, tôi muốn anh vĩnh viễn sống trong ám ảnh! Muốn anh vĩnh viễn nhớ ngày hôm nay, còn muốn anh nhớ mình đã làm những gì, Trần Vu Nhất, anh nhớ cho kỹ, đứa bé là anh tự tay giết chết!”