“Vậy thì tại sao cậu lại nhẫn tâm để con bé khó xử? Nếu cậu rời đi thì con bé tự nhiên sẽ không bị khó xử nữa!”
“Không ai muốn những chuyện đó xảy ra với bác trai, nhưng bây giờ nó đã trở thành sự thật. Điều bác nên làm bây giờ là làm sao để chấp nhận nó thay vì cứ tiếp tục đau buồn. Người đã mất, bác làm như vậy thì người cuối cùng bị tổn thương chính là bác mà thôi…”
Quách Mỹ Ngọc căn bản không nghe lọt tai, bà giống như một người bị bệnh hết phương cứu chữa, đã lâm vào cảnh bế tắt.
“Có đau cũng là cơ thể của tôi, tôi tự nguyện, đầu sỏ chính là ba mẹ cậu, tôi sẽ không tha thứ cho bọn họ, cũng sẽ không tha thứ cho cậu!”
Biết có nói nữa cũng vô ích, nhưng anh vẫn nói những gì anh nên nói. Sau đó, một giọng nói trầm thấp phát ra từ cổ họng.
“Thật ra bác thật sự rất ích kỷ, tự mình làm khổ mình còn muốn kéo người khác đau cùng mình. Cô ấy là con gái của bác, trước đây cô ấy cũng từng bôn ba mệt nhọc vì hai người, tìm nhà và vay tiền trả nợ, cô ấy cũng rất mệt mỏi, vậy tại sao cô ấy không từ bỏ bác?”
“Bị kẹp giữa chúng ta, cô ấy khó xử lắm chứ cũng chẳng vui vẻ gì cho cam, cho nên bác có thể trút tất cả những khó chịu cho cô ấy lên người cháu, cháu có thể chịu đựng được. Như bác đã nói, cháu là con trai của thủ phạm, bác hãy đem những căm hận phẫn uất trút hết lên người cháu, buông tha cho cô ấy thực sự cũng là buông tha cho chính mình.”
“Nghe lời cậu nói, ý là tôi đã nợ ân tình của nó, cậu đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu! Chỉ cần nhìn thấy cậu, tôi sẽ nhớ đến cha mẹ đáng ghê tởm của cậu, uổng công tôi trước đây còn tưởng giáo dưỡng của bọn họ tốt, tôi đúng là mù mắt rồi mà!”
“Thực ra, bác luôn rất lương thiện, hơn nữa, bác cũng từng thích cháu, không phải sao?”
“Thích cậu!” Quách Mỹ Ngọc cười lạnh, hơi thở trong lồng ngực vô cùng bất ổn, cơ thể khẽ run lên: “Tôi có thích ai cũng sẽ không đi thích con trai của tội nhân đã giết chồng mình, ngu muội!”
Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương nhàn nhạt vứt lại một câu: “Là cháu ngu muội, hay là bác?”
Nói xong lời này anh liền rời khỏi phòng bệnh, hai mắt Quách Mỹ Ngọc tối sầm lại, lại ngất đi.
Diệp Giai Nhi đã mua cháo kê và cháo gạo đen, nhưng nhận được tin bác sĩ nói Quách Mỹ Ngọc bị đẩy vào phòng cấp cứu, cô kinh hoảng cau mày: “Trước khi tôi đi không phải vẫn ổn sao, sao lại ngất rồi?”
“Bị kích thích về mặt cảm xúc.”
Ngồi xuống băng ghế, cô chờ đợi, một tiếng sau bà được đẩy ra, đeo mặt nạ oxi, ngủ hơn hai tiếng đồng hồ mới tỉnh lại.
“Không phải đã nói với cô là sức khỏe bệnh nhân vô cùng yếu sao? Huyết áp của bà vốn đã cao rồi, tâm trạng cảm xúc không ổn định, sáng sớm còn không ăn sáng, sao cô lại còn đi kích thích bà ấy?” Bác sĩ quở trách Diệp Giai Nhi.
Diệp Giai Nhi lắc đầu giải thích: “Tôi không có kích thích bà ấy, tôi xuống lầu mua đồ ăn sáng, lúc về thì bà đã vào phòng cấp cứu rồi.”
Quách Mỹ Ngọc yếu ớt ngồi dậy, thở hổn hển: “Không phải nó, là người khác.”
“Ai?” Diệp Giai Nhi quay đầu, vội vàng hỏi.
“Ngoài cậu ta thì con nghĩ còn ai có thể kích thích mẹ nữa?” Quách Mỹ Ngọc nằm trên giường bệnh nói: “Cậu ta nói mấy năm nay con thuê nhà cho ba mẹ, còn mượn tiền trả nợ cho ba mẹ, tại sao mẹ còn phải làm khó con, khiến con khó xử và khó chịu, không ngờ hóa ra ba mẹ lại nợ con nhiều như vậy, bây giờ con lấy lại nhà thuê đi, mẹ ra viện sẽ thuê nhà khác, còn số tiền mà thằng Đông nợ con, mẹ sẽ kêu nó trả cho con.”
Nghe đến đây tim cô như thắt lại, trong lòng như nhói lên: “Mẹ đừng nói như vậy!”