Đang ăn sáng, điện thoại của Trần Vu Nhất nhận gọi tới, Lâm Nam Kiều do dự rất lâu, nghe máy: “Khi nào có thời gian thì đến ủy ban nhân dân…”
Lời nói dừng ở đây, cho dù chỉ nói một câu như vậy, lòng Lâm Nam Kiều cũng rõ như gương, cô ta nói hai chữ em không rồi cúp máy.
Muốn ly hôn, nghĩ cũng đừng nghĩ, đừng hòng nghĩ!
Lúc đang nghiến răng, Cát Mỹ Ngọc bê canh gà, bên trên nổi một lớp dầu, Lâm Nam Kiều không có khẩu vị, cảm thấy no ngang, cô ta hỏi: “Bữa sáng có cái gì chua chua không, con muốn ăn một chút đồ chua.”
Lời này vừa dứt, thần sắc của Cát Mỹ Ngọc hơi thay đổi: “Chắc không phải mang thai rồi chứ?”
Nghe vậy, cơ thể của Lâm Nam Kiều lại run lên, nếu bây giờ mang thai, Trần Vu Nhất muốn ly hôn, không nói tới Cát Mỹ Ngọc có đồng ý hay không, pháp luật cũng sẽ không đồng ý, đột nhiên cô ta có chút mừng rỡ.
Mang thai, đứa trẻ này ngược lại đến thật đúng lúc.
Nhưng cô ta cũng chỉ muốn mặt ngoài, không nghĩ sâu vào trong, còn phương diện sâu hơn kia, đó chính là đứa trẻ cô ta mang thai rốt cuộc có quan hệ với Trần Vu Nhất hay không…
Cát Mỹ Ngọc lại ở bên tai nói: “Lát nữa kiểm tra một chút, xem rốt cuộc có phải mang thai rồi không.”
Lâm Nam Kiều gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu, vấn đề này cũng quả thật phải kiểm tra.
Cuối cùng là mua đầy xe trở về, mua quá nhiều đồ, đến mức cốp xe cũng bị nhét đầy ních, thậm chí còn có xu thế mua tiếp, nhưng lại bị cô cản lại, chung cư quá nhỏ, mua nhiều như vậy biết để đâu?
Thân Nhã trước đây không biết, khi anh mua sắm vậy mà cũng… điên cuồng như vậy…
Chỉ xe của con thì anh đã ba cái, bất luận là màu sắc hay kiểu dáng đều khác nhau, quần áo còn nhiều hơn đến mức nhét đầy đủ.
Nhìn tình trạng đó, hai mắt của Thân Nhã không khỏi hơi giật giật, ngồi ở giường cầm ly sữa yên tĩnh nhìn.
Mua quá nhiều quần áo, Hoắc Đình Phong tự mình làm, anh chỉ mặc sơ mi cổ chữ V màu xám, lộ ra cái lưng chắc khỏe, chân trái cao chân phải thấp, tay trái vác nhẹ lên trên chiếc quần dài màu đen, tay phải lại xếp quần áo, sau đó để vào trong tủ, động tác tùy ý tự nhiên, nhưng vừa giàu vừa quyến rũ.
Đàn ông làm việc nhà, cảm giác thật sự khác so với phụ nữ.
Thân Nhã không lên tiếng, cũng không làm phiền anh, để mặc anh làm như vậy, nghẹo đầu, ngắm nhìn.
Anh không xoay người, nhưng có thể cảm nhận được hai ánh mắt dán vào lưng sau: “Đang nhìn cái gì?”
“Trước đây không phát hiện, bây giờ cảm thấy anh là một người đàn tốt của gia đình.” Uống ngụm sữa, Thân Nhã cảm thán.
“Bây giờ phát hiện cũng không phải quá muộn…” Ngón tay thô ráp của Hoắc Đình Phong chạm vào quần áo, quay đầu, khẽ mỉm cười: “Quần áo rất mềm mại, da của em bé mới sinh có phải càng mềm mại hơn không?”
Thân Nhã gật đầu: “Làn da lúc đó quả thật mềm mại nhất.”
Hoắc Đình Phong suy nghĩ, thần sắc trên gương mặt ngũ quan rõ ràng rất nghiêm túc, lại hỏi: “Tay của anh liệu có khiến con cảm thấy không thoải mái, hoặc khiến con cảm thấy bị đau không?”
Nói thật, Thân Nhã cảm thấy Hoắc Đình Phong của lúc này có hơi ngốc, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất thích…
“Trên người bé con sẽ mặc quần áo, với lại tay của anh đâu phải lưỡi dao, sao lại khiến nó cảm thấy bị đau được chứ?” Thân Nhã cười nói.
“Kiến thức ở phương diện này anh quả thật rất thiếu hụt, anh nghĩ, anh quả thần cần phải bổ sung…”