Bác sĩ về sau nói cái gì, cô không nghe vào nữa, chỉ cảm thấy bên tai ong ong cả lên, giống như có một đàn ruồi đang vo ve.
Cô không biết mình đi ra khỏi bệnh viện như thế nào.
Rõ ràng, mặt trời chói chang như vậy.
Nhưng cô lại cảm thấy lạnh, rất lạnh.
Cô giống như một cái xác không hồn đi trên phố, không có mục đích, cũng không có phương hướng.
Gần tới sẩm tối, Đường Tiểu Nhiên mới về tới nhà.
Một khoảng tối tăm.
Tô Chính Kiêu và Cảnh Hiên đều chưa về.
Hai tay cô ôm đầu gối, lặng lẽ ngồi sụp ở trong góc, không nhúc nhích.
Hồi lâu sau.
“Tách—”
Có âm thanh vang lên.
Trong căn phòng tràn ngập ánh sáng.
Tô Chính Kiêu đẩy Cảnh Hiên đi vào, nhìn thấy bóng dáng ngồi sụp ở trong góc kia, anh móc mỉa: “Giả thần giả quỷ!”
Lúc này, Đường Tiểu Nhiên mới từ từ hoàn hồn: “Trở về rồi.”
“Mẹ.”
Cảnh Hiên ngoan ngoãn gọi.
“Ngoan.”
Vừa dứt lời, nhìn thấy Tô Chính Kiêu xoay người muốn rời đi, cô vội lên tiếng, gọi anh lại: “Tô Chính Kiêu.”
“Có chuyện gì?”
Môi của anh mím thành một đường thẳng, ánh mắt lạnh lẽo.
Đường Tiểu Nhiên do dự một lúc mới khó khăn nặn ra: “Anh có thể sống ở đây không?”
Ung thư dạ dày giai đoạn cuối.
Thời gian của cô không còn nhiều nữa.
Chỉ cần ở cùng với anh thêm một khoảng thời gian, cũng để anh và Cảnh Hiên bồi dưỡng tình cảm.
Vẻ mặt của Tô Chính Kiêu rất mất kiên nhẫn, nở nụ cười lạnh: “Lại muốn giở trò gì? Sống cùng với cô, thật sự là si tâm vọng tưởng!”
Trái tim của Đường Tiểu Nhiên như bị dao cứa.
Nhưng, cô vẫn cố mở miệng: “Cảnh Hiên gãy chân, tôi lại là một người què, không tiện.”
“Nhà họ Tô không mời nổi người giúp việc sao?”
“Nhưng thằng bé là con trai của anh.”
Tô Chính Kiêu lạnh lùng nói: “Vậy thì sao chứ, nó là từ trong bụng cô sinh ra.”