Hoắc Đình Phong đảo mắt nhìn sang, thấy dãy số lạ không ghi chú gì nên không nhận máy.
Nhưng di động vẫn vang không ngừng, cố chấp như thể không có người nhận thì sẽ không chịu bỏ qua vậy.
Cuối cùng, Hoắc Đình Phong đứng dậy đến chỗ di động, bấm nhận máy. Bên kia gần như ngay lập tức cất giọng chất vấn: “Sao thế? Có phải xảy ra chuyện gì không? Sao lâu như vậy em mới nhận điện thoại?”
Là giọng của Trần Vu Nhất.
Hoắc Đình Phong tùy ý đút bàn tay to lớn vào túi quần âu, điềm đạm nhấp một ngụm nước trà: “Cô ấy vào nhà vệ sinh rồi, chủ tịch Trần muốn nói gì với cô ấy tôi có thể chuyển lời giúp cho…”
Lời này giống hệt lời Trần Vu Nhất từng nói với anh lúc trước.
Lần này đổi thành Trần Vu Nhất khó chịu trong lòng, mũi hừ ra khí lạnh: “Chuyển lời cho cô ấy? Anh dùng tư cách gì chuyển lời? Hai người đang ở đâu?”
Hoắc Đình Phong không để ý đến câu hỏi của đối phương, dứt khoát ngắt máy.
Anh không định nhận điện thoại của cô, chỉ vì tần suất gọi tới liên tục quá, anh tưởng chuyện khẩn cấp nên mới phá lệ nhận.
Trần Vu Nhất ở bên kia càng hậm hực, gân xanh trên thái dương nảy lên thình thịch, phẫn nộ không thôi.
Lúc Thân Nhã từ buồng vệ sinh trở về, Hoắc Đình Phong nói chuyện này cho cô. Thân Nhã cũng không phản ứng gì nhiều, thản nhiên vô cùng.
Sau khi ăn cơm xong, Hoắc Đình Phong lái xe đưa Thân Nhã về căn hộ. Hai người cùng xem hai bộ phim điện ảnh, chờ hết phim đã là mười giờ tối.
Tuyết càng rơi càng lớn, đài nói có vài khu vực đường đã kết băng, Hoắc Đình Phong cần về, nhưng Thân Nhã lại lo lắng.
Cô bối rối, do dự một hồi lâu, cuối cùng lên tiếng giữ lại: “Hay là tối nay anh ngủ lại đi. Ý em là đường trơn lắm, không có ý gì khác.”
Hoắc Đình Phong cười khẽ, ánh sáng dịu nhẹ trong mắt anh như mặt hồ khẽ nổi lên gợn sóng, cứ một vòng lại một vòng: “Anh biết em không có ý khác.”
Căn hộ không rộng lắm, một gian phòng ngủ, một gian phòng khách. Thân Nhã ôm chăn nệm ra cho anh.
Cô vừa xoay người định về phòng ngủ thì xung quanh chợt tối đen. Cô giật mình thốt lên: “Mất điện rồi, em đi tìm nến.”
Nhưng Hoắc Đình Phong lại giữ chặt cô lại, ấn cô ngồi xuống sô pha: “Tối lắm, nhỡ va vào đâu thì sao? Em ngồi yên đây đừng cử động, nói cho anh nến ở đâu là được.”
Thân Nhã nói, Hoắc Đình Phong nương ánh sáng nhàn nhạt của di động tìm được ngọn nến. Anh châm nến, hơi nheo mắt nói: “Nhà bên cạnh có ánh đèn chiếu sang bên này. Thùng dụng cụ của em để đâu?”
Tìm được dụng cụ, anh cởi áo khoác dài, chỉ mặc áo trong, dẫm ghế thay bóng đèn.
Thân Nhã một tay cầm nến, một tay giữ ghế cho anh. Anh đứng trên ghế, nhẹ nhàng là có thể chạm tới bóng đèn, áo sơ mi dán sát vào cánh tay, phác họa đường cong rõ nét. Cơ thể mạnh mẽ như sư tử đực vẫn tao nhã, cặp mông được quần âu bao bọc hơi vểnh lên, mượt mà.
Thân Nhã không kìm được mà nhớ đến hình ảnh anh cởi hết quần áo, sau đó đỏ mặt lắc đầu.
Người đàn ông tao nhã thế này lại thành thạo cả chuyện như vậy. Giờ khắc này, Thân Nhã thật sự rất động lòng.