Lúc đó, suy nghĩ vừa đơn giản lại thuần khiết, Tô Chính Kiêu không thích mình thì không sao hết, chỉ cần có thể sống chung một mái nhà, sớm chiều gặp nhau, như vậy đã đủ lắm rồi.
Kết quả là hiện thực đã hung hăng tát vào mặt cô.
“Thật là đáng tiếc, cả đời này có một tình yêu đàng hoàng cũng chưa từng có, vậy mà cái gì cũng đánh mất, tình yêu, con cái, thậm chí là cả sinh mạng…”
Nói xong, Lâm Thanh lại càng cảm thấy ấm ức rồi lại bắt đầu khóc.
Khóc một hồi lại bực tức không thôi, cô chửi ầm lên.
“Tớ nguyền rủa Tô Chính Kiêu chết không yên lành, đi ra ngoài bị xe đụng chết.”
Nghe vậy, Đường Tiểu Nhiên nhấc mắt lên: “Được rồi Lâm Thanh à.”
“Đường Tiểu Nhiên, đừng có nói với tớ là cậu vẫn còn đang đau lòng cho cái tên khốn nạn kia đó.” Lâm Thanh nghiến răng nghiến lợi.
Vẻ mặt của cô vô cùng hung ác, Đường Tiểu Nhiên cảm thấy nếu như cô dám nói phải thì chắc chắn sẽ bị chém thành ngàn mảnh.
“Cậu nguyền rủa kiểu khác đi, Tô Chính Kiêu không thể chết được, nếu như anh ta chết thì Cảnh Hiên sẽ biến thành trẻ mồ côi!”
Cô không thể khiến cho Cảnh Hiên trở thành một đứa trẻ không ba không mẹ.
“Phi phi phi, mồ côi cái gì mà mồ côi chứ, cậu chắc chắn sẽ khỏi bệnh mà, sẽ sống lâu trăm tuổi.” Lâm Thanh nói tiếp: “Vậy thì tớ sẽ nguyền rủa anh ta bất lực, mỗi lần chỉ được có ba giây, mãi mãi cũng không thể sinh con.”
Đường Tiểu Nhiên cười cười: “Như này mới hợp ý tớ.”
Mặc dù rất ích kỷ, nhưng mà cô thật sự hi vọng Tô Chính Kiêu mãi mãi không có con.
Chỉ có như vậy thì anh ta mới có thể đối xử tốt với Cảnh Hiên.
Tục ngữ có câu có mẹ kế thì sẽ có ba kế.
Nếu như Tô Chính Kiêu kết hôn, vợ mới của anh ta có đối xử tốt với Cảnh Hiên không đây?
Xác suất cao là không thể nào.
Hơn nữa, tài sản nhà họ Tô nhiều đếm không xuể, chắc chắn đứa nhỏ được sinh ra sẽ kế thừa gia sản.
Tô Chính Kiêu đã không thích Cảnh Hiên, cũng không có tình cảm gì, nếu như anh có đứa con khác, Cảnh Hiên càng sẽ bị đối xử một cách lạnh lùng.
Chỉ cần tưởng tượng như vậy, ngực cô liền đau nhói.
Không bao lâu sau, Lâm Thanh cũng có việc nên rời khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Đường Tiểu Nhiên.
Đã mười giờ tối nhưng mà cô không buồn ngủ chút nào.
Đây là lần đầu tiên Cảnh Hiên không có ở bên cạnh.
Lại suy nghĩ đến thái độ của Tô Chính Kiêu đối với Cảnh Hiên, cô lại càng ngủ không được, dứt khoát ngồi dậy gọi điện thoại cho Tô Chính Kiêu.
Lúc đầu, âm thanh nhắc nhở đối phương đang trong một cuộc trò chuyện khác, xin gọi lại sau.
Gọi liên tiếp năm lần, đều là âm thanh nhắc nhở này.
Rõ ràng là Tô Chính Kiêu cố ý không nghe.
Đường Tiểu Nhiên không hề từ bỏ mà tiếp tục gọi.