Thân Nhã: “…”
Đi từ phòng làm việc ra, Thân Nhã ngồi xuống trước bàn, Lâm Bối Vy nghiêng nửa người qua chỗ vách ngăn giữa hai người để hỏi: “Cô có phương thức liên lạc của anh Hoắc không?”
Thân Nhã không ngẩng đầu, nói thẳng: “Tôi không có.”
“Cô đang lừa ai thế hả, đến cả nói dối mà cô cũng không biết. Nếu cô và anh Hoắc quen nhau thì làm sao mà cô lại không có phương thức liên lạc của anh ấy được? Làm phụ nữ thì phải thoải mái rộng rãi, đừng nhỏ nhen như vậy.” Lâm Bối Vy nhìn cô chằm chằm.
Thân Nhã buông giấy tờ trong tay xuống, nhìn Lâm Bối Vy chằm chằm không chớp mắt.
Lâm Bối Vy bị ánh mắt đó của Thân Nhã làm cho nổi da gà, cô ta chau mày: “Sao vậy?”
“Tôi tưởng câu làm phụ nữ phải thoải mái rộng lượng, đừng nhỏ nhen là cô đang tự nói với mình, hóa ra cô cũng biết sao….”
Nghe vậy, sắc mặt của Lâm Bối Vy trở nên khó coi, cô ta không ngờ sẽ bị vặc lại như vậy!
“Còn nữa, cô lén lút đi quyến rũ đàn ông sau lưng giám đốc như thế có ổn không? Một chân giẫm hai thuyền mà cô không sợ lật thuyền à?” Thân Nhã chỉnh lại tài liệu trong tay, không buồn ngẩng đầu lên.
Câu nói đó của cô làm Lâm Bối Vy tức giận, nhưng cô ta lại không thể phản bác, chỉ có thể nén giận trong bụng, càng nhìn lại càng ngứa mắt với Thân Nhã.
Buổi chiều.
Thời gian tan làm là 6 giờ, Thân Nhã không ngồi xe bus mà đi dọc theo con đường về phía trước, cô muốn đi siêu thị mua một chút đồ.
Cô mới tới chỗ rẽ thì đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên: “Cô Thân!”
Thân Nhã quay người lại, nhìn thấy chiếc Bentley màu đen và khuôn mặt tươi cười của Tiểu Trương, theo bản năng cô nhìn về hàng ghế sau.
Tiểu Trương nói luôn: “Anh Hoắc còn một số chuyện phải xử lý nên không tới đây, anh ấy bảo tôi đưa cô về nhà.”
Bị người khác nhìn thấu suy nghĩ, Thân Nhã thấy hơi xấu hổ, cô giơ tay lên vén mấy sợi tóc ra sau tai: “Vậy sao?”
Cô mở cửa xe ra rồi ngồi vào trong, Thân Nhã bảo Tiểu Trương dừng xe ở bên ngoài siêu thị rồi đi vào trong mua rau, hoa quả và một số đồ dùng cần thiết hàng ngày.
“Sinh nhật của cô Thân là khi nào vậy?” Hai người ngồi trên xe hơi chán, Tiểu Trương lên tiếng hỏi.
“Ngày 12 tháng 11.”
Tiểu Trương trợn tròn mắt: “Không phải là hôm nay sao?”
Thân Nhã chau mày: “Hôm nay không phải là mười một tháng mười một sao?”
“Hôm qua là ngày mười một rồi, hôm nay là ngày mười hai. Hôm qua là Lễ độc thân, trên Shopee đều là các hoạt động khuyến mại luôn kìa.” Tiểu Trương cười: “Chúc cô Thân sinh nhật vui vẻ!”
“Cảm ơn.” Thân Nhã đỡ trán, cô thật lòng cảm ơn anh ta. Xem ra thời gian này cô thật sự bận quá, đến cả sinh nhật của mình mà cũng quên mất.
Về đến dưới nhà, Thân Nhã bảo Tiểu Trương lên nhà uống nước nhưng anh ta không chịu, nói có việc còn phải làm.
Căn phòng tối om, cô bật đèn, ngồi xuống ghế sofa, không ngờ cô lại quên cả sinh nhật của mình, sinh nhật một năm chỉ có một lần thôi.
Thân Nhã nghĩ sinh nhật năm ngoái mình đã làm gì, đã ở bên cạnh ai?