Diệp Giai Nhi lẳng lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, bỗng dưng muốn khóc, nhưng lại thấy hơi buồn cười, cảm thấy trào phúng đến nực cười.
Chồng cô thân mật ôm ấp một người phụ nữ khác, nói những lời tình tứ, còn cô thì lại đứng một bên như kẻ ngoài cuộc.
Nỗi đau đớn và chua chát trong lòng dường như muốn chôn vùi cả người cô, hai tay buông thõng hai bên hằn sâu vào làn da non mịn trong lòng bàn tay, mặc cho cơn đau nhói tim lan tràn trong cơ thể.
Trong khoảng thời gian ngắn, không ai lên tiếng, bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở chậm rãi lưu động giữa mấy người.
Cuối cùng vẫn là Diệp Giai Nhi lên tiếng trước, giọng nói lạnh lùng thản nhiên, không có một chút nhiệt độ, vẻ mặt cũng lạnh nhạt: “Anh Thẩm, đây là nhà vệ sinh nữ, anh ra ngoài một lát được không? Tôi đang vội, muốn đi vệ sinh gấp.”
Cứ như người đàn ông trước mặt không phải là chồng cô, chỉ là một người đàn ông xa lạ đi nhầm nhà vệ sinh mà thôi.
Thẩm Hải Băng khẽ giật mình, thái độ của Diệp Giai Nhi nằm ngoài dự đoán của cô ta, khiến cô ta không tài nào đoán được.
Hàng lông mày anh tuấn của Thẩm Hoài Dương nhíu chặt, hai mắt sâu thẳm như đêm đen, tối đến mức khiến người ta hoảng sợ, chỉ nhìn cô chằm chằm, không lên tiếng.
“Tôi mót quá, anh Thẩm ra ngoài một lát được không?” Cô lạnh lùng lặp lại lần nữa, lòng bàn tay cảm thấy đau đớn.
Thế nhưng nỗi đau ập tới càng nhiều mới có thể khiến cô càng tỉnh táo để chống đỡ chính mình.
Không nhúc nhích cũng chẳng nói gì, Thẩm Hoài Dương vẫn duy trì tư thế đó, liếc nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm như thể anh đã bị thời gian cố định.
Tuy nhiên nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trong đôi mắt đen thẳm ấy thoáng qua vài cảm xúc bất thường, có vẻ là hoảng loạn hoặc lúng túng.
Mà lúc này Thẩm Hải Băng cũng không biết nên nói sao, sau khi lên tiếng thì nên nói gì.
Không thể phủ nhận, hôm nay cô ta bị xúc động, kích thích đến mức mất đi lý trí.
Hơn nữa, có thể nói là trong khoảng thời gian vừa rồi cô ta bị những tình cảnh liên tiếp xảy ra trước mắt kích thích.
Không thể nghi ngờ, bữa tiệc sinh nhật này chính là chất xúc tác khiến cảm xúc kia bùng nổ.
Không ngờ anh lại đối xử với món quà Diệp Giai Nhi tặng cho mình như vậy!
Không ai hiểu anh hơn cô ta. Anh không thích mấy món đồ nhỏ đó, nhưng vẫn để mặc Diệp Giai Nhi thắt bùa bình an đó lên cổ tay mình!
Thậm chí anh còn chăm chú quan sát nó một hồi lâu!
Nếu nói sự việc này là ngòi nổ thì hành động ném ví cho Trạch Hy chính là quả bom bùng nổ!
Tuy nhiên, đối với sự xúc động này, trong lòng cô ta không những không hối hận mà còn hết sức yên tâm và cảm động.
Xét từ những lời anh nói khi nãy cùng hành động anh ôm lấy cô ta để bảo vệ cô ta thì có thể thấy, anh vẫn còn yêu cô ta!
Phải, anh không yêu Diệp Giai Nhi, anh yêu cô ta.
Có được nhận thức này, cô ta đã hoàn toàn yên tâm, yên tâm tuyệt đối.
“Anh Thẩm không đi sao?” Cô lạnh lùng mở miệng, sau đó nói với giọng nhẹ bẫng: “Vậy thì giải thích đi, giải thích những gì tôi vừa nghe được và những gì tôi đang nhìn thấy bây giờ. Giải thích đi, tôi sẽ nghe.”