Lên tàu cao tốc, tàu vừa mới chuyển động, Diệp Giai Nhi liền buồn ngủ. Tối hôm qua vẫn luôn chấm bài thi, mội giờ rưỡi mới đi ngủ, lúc này quả thật rất buồn ngủ.
Nhưng mà Tiểu Huyên Huyên đang ngồi trong lòng cô lại không buồn ngủ, thân thể nho nhỏ ngồi ở đó hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, sau đó kêu: “Mẹ ơi mẹ ơi.”
Cơn buồn ngủ bị đánh tan, Diệp Giai Nhi giật mình nhìn sang: “Sao vậy?”
“Mẹ ơi, mẹ nói xem tàu chạy nhanh hay là Tôn Ngộ Không chạy nhanh hơn?” Giọng nói của cô bé non nớt, lại hỏi rất nghiêm túc.
Mà trong lúc nhất thời Diệp Giai Nhi bị hỏi đến ngơ người, đúng là cô không biết phải trả lời mấy vấn đề thiên hình vạn trạng này như thế nào, đành phải cười một tiếng: “Con cảm thấy như thế nào?”
“Đương nhiên là Tôn Ngộ Không rồi, giáo viên đều nói Tôn Ngộ Không ngã một cái là có thể cách xa vạn dặm, thật xa thật xa.” Huyên Huyên kiêu ngạo.
Thế là cô liền thuận theo mà nói: “Đúng vậy, vậy thì Tôn Ngộ Không chạy nhanh hơn.”
Tinh lực của trẻ con luôn dồi dào, đồng thời còn cảm thấy tò mò với mọi chuyện, cái đầu nhỏ nghiêng qua, cô bé tiếp tục líu ra líu ríu: “Nhưng mà mẹ ơi, cách xa vạn dặm là bao nhiêu vậy ạ? Là từ nhà chúng ta đến nhà bà ngoại, hay là đến công viên trò chơi?”
Ho nhẹ một tiếng, Diệp Giai Nhi thật sự không chịu nổi, sao câu hỏi cô bé lại giống như mười vạn câu hỏi vì sao, cô hùa theo nói: “Rất rất xa, một nơi xa hơn nhà bà ngoại.”
“Nơi xa hơn nhà bà ngoại là ở đâu vậy ạ?”
“Mẹ cũng chưa từng đến.”
“Ò.” Không nhận được câu trả lời, cô bé trông có vẻ hơi thất vọng.
Thở nhẹ, Diệp Giai Nhi lấy điện thoại di động ra bật hoạt hình hai chú gấu đưa cho cô bé.
Lực chú ý lập tức bị hấp dẫn, Huyên Huyên ôm cái điện thoại, thân thể nhỏ bé dựa trên ghế ngồi, lại bật cười khanh khách.
Người phụ nữ trung niên ngồi kế bên cạnh cười một tiếng, nhìn Diệp Giai Nhi: “Con gái của cô hả?”
“Đúng vậy, có hơi nghịch ngợm.” Diệp Giai Nhi đưa mấy quả quýt ở trong túi cho người phụ nữ trung niên.
“Có nghịch ngợm đâu chứ, xinh đẹp lại đáng yêu, thật ra thì trẻ con đều là như vậy, thích hỏi này hỏi kia, hứng thú biết bao nhiêu.”
Đưa con đi tàu cao tốc, Diệp Giai Nhi không có ý định nghỉ ngơi, trò chuyện với người phụ nữ trung niên này, lại chăm sóc cho đứa nhỏ.
Tuyến đường tàu cao tốc từ Tân Hải đến thành phố S kéo dài bốn tiếng đồng hồ, chờ đến thành phố S thì đã là bảy giờ tối.
Chỉ có đều bảy giờ tối mùa hè trời vẫn sáng rõ, đưa tay bắt một chiếc taxi, Diệp Giai Nhi mang theo Huyên Huyên ngồi vào xe.
Trước đó biết Giai Nhi và cháu gái muốn trở về, Quách Mỹ Ngọc kéo Diệp Đức Huy đi chợ mua thức ăn với bà, mua thật nhiều đồ ăn và trái cây.
Chờ đến lúc Diệp Giai Nhi dẫn Huyên Huyên đẩy cửa nhà ra, Quách Mỹ Ngọc và Diệp Đức Huy đã ngồi trong phòng khách chờ đợi.
Vừa nhìn thấy Tiểu Huyên Huyên, Quách Mỹ Ngọc liền bước lên ôm đứa nhỏ vào trong ngực, cứ luôn miệng nói: “Cục cưng, bà ngoại nhớ cháu chết đi được.”