Thân Nhã không hiểu ra sao, nhưng vẫn nghe theo anh, quay mặt sang phía anh, bàn tay ấm áp và thô ráp của anh cọ xát môi cô.
Lúc này chuông điện thoại di động lại vang lên, anh đeo tai nghe bluetooth lên, là cục cảnh sát gọi điện đến, bên kia nói rằng chỉ cưỡng hôn nên không được coi là quấy rối, hơn nữa, hai người họ còn là quan hệ quen biết.
Hoắc Đình Phong dùng tay trái day day giữa lông mày, giọng điệu căng thẳng, rất nặng nề: “Cưỡng hôn thì không được tính? Vậy bước kế tiếp sau cưỡng hôn là gì, có phải là nhất định phải chờ đến mức cưỡng hiếp rồi thì mới có thể được coi là xâm phạm đúng không? Cấp trên của anh là ai?”
Bên kia cúp điện thoại, Thân Nhã vẫn chưa hồi thần lại hoàn toàn, cô không ngờ còn có thể nghe thấy hai chữ cưỡng hiếp từ trong miệng của anh.
Dáng điệu anh thể hiện ra trước mặt cô đường như càng ngày càng nhiều, không giống như dáng điệu lúc vừa bắt đầu, khi đó dáng vẻ mà anh có chỉ là tao nhã, thành thục.
Không biết sao cô lại nghĩ tới vợ của anh, Thân Nhã suy nghĩ tới chuyện này đến mức hơi ngẩn người, đắm mình vào đó.
Về đến biệt thự, Tô Chính Kiêu vẫn đang ở đây, chưa rời khỏi. Anh ta lại nhiều lời thêm vài câu nói trong thời gian ngắn vợ và con anh ta sẽ không trở về, cho nên anh ta sẽ ở lại đây một thời gian.
Thân Nhã không để ý, anh ta có thái độ thù địch với cô, tất nhiên cô cũng không cần phải thân thiện với anh ta.
Hoắc Đình Phong cũng chỉ thờ ơ đáp một tiếng bày tỏ mình đã biết, sau đấy lên lầu cầm hòm thuốc xuống, bôi thuốc, băng bó vết thương cho cô.
Tô Chính Kiêu nghiêng người dựa ở bên cạnh nhìn, điện thoại di động kêu lên, anh ta nhìn lướt qua, sau đó nhận cuộc gọi.
Không biết đối phương nói gì mà ánh mắt anh ta lại nhìn Hoắc Đình Phong đầy chăm chú, sau đó trả lời đối phương một câu rằng “cậu ấy không có ở đấy, còn có chút chuyện, lát nữa trò chuyện tiếp”.
Lúc ăn tối, Hoắc Đình Phong nói với Thân Nhã có thể tránh gặp mặt thì tránh, chỉ lúc nào không thể tránh được thì mới gặp, nhưng mà phải giữ khoảng cách.
Thân Nhã gật đầu, thật ra không cần anh nói thì trong lòng cô cũng biết.
Sau bữa tối, Hoắc Đình Phong đi tắm, trước khi đi anh nói với Thân Nhã: “Lát nữa đến phòng anh một chuyến, anh có thứ muốn đưa cho em.”
Trong phòng khách chỉ còn lại Tô Chính Kiêu và Thân Nhã, dùng một tay ăn cơm không quen, cô ăn có hơi chậm, trông hơi đáng thương.
“Cô rất giỏi, nhưng cuối cùng cô cũng không xứng với cậu ấy.” Tô Chính Kiêu mỉm cười.
“Cảm ơn sự khích lệ của anh.” Thân Nhã nhấp một hớp canh, canh thật sự rất ngon, cô không thèm để ý tới nửa câu sau mà anh ta nói.
“Tôi đã từng nói nếu sau này cô phát hiện ra nguyên nhân cuối cùng tôi làm như vậy, cô sẽ khiếp sợ, sẽ tức giận. Chờ mà xem, sẽ có rất nhiều cảm xúc đấy, cô thật sự không tò mò sao?”
Thân Nhã cười: “Tôi cũng nhớ anh đã nói nguyên nhân này để tôi tự mình phát hiện ra mà, sao vậy, bây giờ lại định nói cho tôi biết à?”
Tô Chính Kiêu cười mỉa, đứng dậy ngồi trở lại ghế sô pha, hí hoáy cái điều khiển từ xa: “Tôi không định làm như vậy, tự cô phát hiện ra đương nhiên sẽ ngạc nhiên gấp trăm lần rồi.”
…
Danh tiếng của Trần Vu Nhất ở thành phố S cũng không nhỏ, đa số mọi người đều biết anh ta, sau khi đến cục cảnh sát, họ nhanh chóng cởi cà vạt ra cho anh ta, đến ngay cả lãnh đạo cũng đích thân đến đây.