Hoắc Đình Phong vừa mới thức dậy, lúc này bàn tay rắn rỏi đang cài nút áo sơ mi trắng, tay phải đeo đồng hồ, nét mặt điềm đạm: “Dậy rồi à?”
“Em vào được không?” Giọng Tô Hoài Giang rất nhỏ nhẹ.
Dáng người cao lớn hơi nghiêng, Hoắc Đình Phong tỏ ý bảo cô ấy vào đi, sau đó khép cửa phòng, đưa cho cô một ly nước ấm.
Uống xong ly nước, Tô Hoài Giang liếm môi, mở miệng nói: “Về chuyện tối qua anh nói với em, em đã suy nghĩ kỹ rồi.”
“Thế à?” Hoắc Đình Phong thản nhiên cười khẽ, lại đưa cho cô ấy một lọ thuốc, nhưng không hỏi kết quả.
“Em đồng ý ly hôn.” Tô Hoài Giang nói, trong lòng trào dâng đau đớn, ngay cả trong miệng cũng đắng chát như hoàng liên.
Vụ tai nạn máy bay năm đó là điều chẳng ai có thể lường trước được, cũng không biết sẽ nghiêm trọng đến vậy, nhưng toàn bộ trách nhiệm đều do nhà họ Hoắc gánh vác.
Cô ấy yêu anh, nhưng anh lại không yêu cô ấy, nếu như cơ thể cô ấy khỏe mạnh thì nhất định cô ấy sẽ không ly hôn.
Bệnh tim giống như một quả bom không hẹn giờ, không thể biết nó sẽ nổ vào lúc nào. Anh đã ba mươi tư tuổi rồi, vẫn chưa có con, cô ấy không thể tiếp tục làm liên lụy đến anh nữa.
Nói một cách khó nghe thì một nửa cơ thể của cô ấy như đã vùi trong lòng đất, một người như cô ấy còn có thể cầu mong điều gì?
Vả lại cô ấy cũng từng bên cạnh anh hơn một năm, làm người không nên quá tham lam, phải có chừng mực.
Còn nữa, hai năm qua anh đối xử với cô ấy rất tốt, những chuyện cô không nghĩ đến anh đều nghĩ thay cô.
“Em nghĩ xem khi nào đi thì thích hợp, rồi nói cho anh biết.”
Tô Hoài Giang gật đầu, lên tiếng đáp lại. Tuy nhiên lúc sắp ra khỏi phòng, cô ấy chợt dừng bước: “Nhưng mà, em có một yêu cầu.”
Hoắc Đình Phong xoay người, bình thản nhìn cô ấy, giọng nói dịu dàng: “Yêu cầu gì?”
…
Những ngày bình yên không sóng gió lặng lẽ trôi qua, dọn vào nhà mới cũng làm tăng thêm cảm giác an toàn.
Cuộc sống của Thân Nhã rất phong phú, rất thoải mái và có quy luật, thỉnh thoảng vào chủ nhật cô còn đến phòng tập thể hình.
Chỉ là, có đôi lúc cảm thấy trống rỗng mà chẳng hiểu tại sao.
Anh dường như biến mất khỏi thế giới của cô, không để lại một chút dấu vết. Có nhiều lúc, chẳng biết là vô tình hay cố ý, cô sẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trước kia ở căn chung cư cũ, chiếc xe Mulsanne màu bạc của anh luôn đỗ dưới lầu…
Bây giờ tính ra đã hơn nửa tháng trôi qua rồi, thời gian này Trần Vu Nhất ngày nào cũng đến tìm cô.
Trước đây cô cho rằng mình hiểu rất rõ về con người Trần Vu Nhất, không ai hiểu anh ta hơn cô.
Nhưng bây giờ cô chợt nhận ra, đó chẳng qua là suy nghĩ một phía từ cô, cô không hiểu hết về Trần Vu Nhất, con người thật sự của anh ta như thế nào, cô cũng không biết.
Lời cô nói Trần Vu Nhất hoàn toàn không nghe, vẫn làm theo ý mình.