Muốn hét lên, lại như bị người ta bóp lấy cổ, không thể hô hấp, sau đó là cảm giác khó chịu khó nói thành lời, không thể phát ra âm thanh, cô cắn chặt răng, cảm thấy mình sắp chết rồi.
Bàn tay to ấm áp rơi trên tay cô, cô khẽ sững sốt, giọng nói vô cùng quen thuộc truyền tới: “Ngốc, thả lỏng thân thể, đừng cắn răng, thả lỏng trên dưới toàn thân, nếu hét không ra, có thể hát bài em thích nhất.”
Anh nắm tay cô rất chặt, im lặng an ủi cô, cô làm thử, dần thả lỏng răng, trái tim bình tĩnh lại, khẽ hừ.
“Còn nữa, tôi ở ngay cạnh em, không cần sợ…” Bàn tay to của anh ôm lấy thân thể cô, để cô vùi vào lòng.
Hít vào mũi là hơi thở nam tính thuộc về anh còn xen lẫn mùi hương thảo nhàn nhạt, sợ hãi thoáng chốc rời đi, cô thả lỏng.
Dù vậy, nhưng đợi lúc tàu lượn dừng lại, Diệp Giai Nhi vẫn không tránh khỏi có chút mềm nhũn chân.
Anh cong môi, có chút bất đắc dĩ, khom người, muốn ôm cô, lại bị tránh đi, cô vén tóc ra sau tai, hít thở sâu: “Tôi có thể đi.”
Anh khẽ nhướn mày, không cưỡng ép cô, mà để mặc cô.
Lúc này, Thẩm Hoài Dương nhận cuộc điện thoại, là công ty gọi tới, sắp mở hai cuộc hội nghị quốc tế cực kỳ quan trọng, anh đành đến công ty.
“Anh đi đi, Huyên Huyên quá nhỏ, trò chơi ở đây con bé đều không chơi được, chúng tôi cũng định đi rồi.” Diệp Giai Nhi nói.
Trợ lý Trần nhanh chóng lái xe tới, Thẩm Hoài Dương không ngồi, mà kêu anh ta lái xe đưa hai mẹ con về nhà.
“Vậy anh thì sao?”
Thẩm Hoài Dương không đáp, nhét cô và Huyên Huyên vào xe, đợi trợ lý Trần lái đi rồi, anh tùy ý chặn chiếc taxi.
Cho tới hiện tại Huyên Huyên vẫn có thói quen ngủ trưa, về tới nhà không bao lâu, liền ngã lên giường ngủ mất.
Diệp Giai Nhi ngồi trên sofa, cô đang nhớ lại, nhớ lại cảm giác bị kéo đi trên tàu lượn, thật sự không khác gì chết.
Giây phút đó, cô như quên đi rất nhiều điều, thù hận và phiền não, thứ ngửi thấy chỉ là hơi thở của anh.
Có phải, cô cũng nên dũng cảm một lần?
Vì tình yêu của anh và cô, dũng cảm một lần như vậy?
Tất cả đều là Thẩm Thiên Canh, sai lầm không ở trên người anh, anh và cô đều vô tội, bị động.
Cô khẽ cắn môi, vùi đầu vào giữa hai chân, suy nghĩ rất nhiều, giãy giụa, có lẽ, cô thật sự cần đánh cược một lần.
Ba, con như vậy có phải rất đáng hận không, ba có thể tha thứ cho con không?
…
Hai cuộc hội nghị họp ba giờ đồng hồ, về đến phòng làm việc, anh cởi áo khoác, vứt sang một bên, chỉ mặc sơ mi trắng.