Sau đó, một giây trước các người buôn bán vẫn còn đang bày biện đồ trên vỉa hè liền vội vàng thu dọn đồ đạc rồi bắt đầu chạy như điên.
Hiển nhiên đây là lần đầu tiên Đường Tiểu Nhiên gặp phải tình huống này, cô cũng không bối rối lâu, vội vàng quơ đồ đạc của mình, chân thấp chân cao bước nhanh đi về phía trước. Đồ vật quá nặng, cô chạy không nổi.
Có mấy người mặc đồng phục cảnh sát chạy về phía bên này, trong tay còn mang theo gậy cảnh sát, không biết là trong miệng còn đang mắng chửi cái gì đó, vội vàng đuổi theo.
Đường Tiểu Nhiên quá chậm, cảnh sát thì lại quá nhanh, trái tim cô như vọt lên đến cổ họng, thật sự mang theo đồ chạy không nổi nữa rồi, mà cảnh sát đã chạy đến gần sau lưng cô.
Đôi mắt của Tô Chính Kiêu híp lại càng ngày càng nhỏ.
Người phụ nữ này đúng là nhiều trò.
Cố ý bày một sạp hàng trên con đường mà anh đi qua lại, là quỷ kế gì nữa vậy?
Làm vậy là có ý định tỏ vẻ đáng thương, kể khổ đó à?
36 kế, cô áp dụng mọi thứ một lượt.
Ở một khoảng cách khá xa, chỉ nhìn thấy người phụ nữ ấy dứt khoát ném hết đồ vật của mình xuống dưới đất, lách mình trốn vào bụi cỏ ở bên cạnh.
Cảnh sát không chú ý đến cô, vẫn đang tiếp tục đuổi theo người ở phía trước.
Anh thu tay lại chỉnh sửa cổ áo sơ mi, không có bất cứ cảm xúc gì.
Cái chiêu tỏ vẻ đáng thương này vô dụng với anh.
Với lại vất vả lắm mới ly hôn, anh tuyệt đối sẽ không có chút dây dưa nào với cô.
Nhìn xuyên qua cửa sổ xe, nhìn thấy bóng người bước đi chập choạng đang lảo đảo bước tới, ngồi xổm xuống đất nhặt những món đồ đó lên.
Chú Lưu và Cảnh Hiên căn bản không chú ý tới, cho nên đương nhiên cũng không nhìn thấy.
Ngày đầu tiên xuất sư không thành công, chả suôn sẻ.
Đường Tiểu Nhiên không hề từ bỏ mà vẫn luôn kiên trì.
Ba ngày tiếp theo, tình hình dần dần chuyển biến tốt đẹp, đã có chút thu nhập, thỉnh thoảng còn có thể hơn ba trăm nghìn.
Tối nay cô lại dọn đồ rồi vội vàng chạy đến sớm.
Ai biết là an ninh trật tự lại tập kích.
Đã có kinh nghiệm trước đó, Đường Tiểu Nhiên nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
Nhưng chân đã đi không tiện mà còn chạy nhanh, bịch một tiếng, cả người và đồ đều ngã xuống đất, đồ vật rơi đầy ở dưới đất.
Trên chiếc xe màu đen.
Cảnh tượng này lại rơi vào trong mắt Tô Chính Kiêu một lần nữa.
Ha!
Người phụ nữ này chẳng những không có chừng mực mà càng ngày càng nâng cấp hơn.
Đèn xanh sáng lên, chú Lưu khởi động xe, đang chuẩn bị lái đi thì Tô Chính Kiêu lại nói: “Dừng xe.”
Dù chú Lưu thắc mắc khó hiểu, nhưng mà vẫn dừng xe lại, anh mở cửa xe bước ra ngoài, lúc bước xuống còn không quên ném lại một câu: “Không cần phải chờ tôi, đưa nó về nhà cho nó ăn tối trước đi.”