Không có ở nhà?
Chẳng lẽ vội đến nhà Lưu Canh Hoằng bàn chuyện đính hôn đến thế sao?
Trái tim Tô Chính Kiêu hơi đau nhói, đưa bức thư cho chú Lưu: “Đợi ngày mốt rồi đưa bức thư này cho cô ấy.”
Trợ lý Lưu rất ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi gì nhiều, cất kỹ phong thư, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Nháy mắt trời đã sập tối, Tô Chính Kiêu sai trợ lý dọn dẹp đồ.
Những đồ vật cần mang theo đều bỏ vào trong vali, anh định sẽ rời đi, rời khỏi nước K.
Như Hoắc Đình Phong đã từng nói, ngay cả mạng sống của bản thân cũng có thể trao cho cô ấy, nhưng cô ấy chẳng thèm bận tâm, anh còn có thể làm gì được kia chứ?
Cô ấy đã đính hôn với Lưu Canh Hoằng, nếu mình vẫn ở lại nước K thì khó tránh sẽ chạm mặt, đến lúc đó cả hai bên đều cảm thấy khó xử.
Hơn nữa anh cũng sợ cái tính cố chấp của mình sẽ tái phát, giống như việc bắt cóc Thân Nhã trước đây vậy.
Anh không muốn sự việc tương tự sẽ xảy ra, vậy nên rời đi là lựa chọn tốt nhất.
Còn về Cảnh Hiên, anh không định mang cậu bé theo.
Những năm qua anh chưa từng nuôi dưỡng cậu bé, vì vậy rất có lỗi với con mình. Để nó đi theo mẹ sẽ tốt hơn ở với ba.
Thằng bé và Đường Tiểu Nhiên đã sống với nhau tám năm trời, đối với những thói quen hàng ngày hay sở thích của con trai thì cô đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Không phải thứ mà anh chỉ cần tốn công tốn sức mấy ngày là thay đổi được.
Trên đời này anh chẳng có lấy một người thân, người nhà họ Tô đều chết hết rồi, chỉ còn lại một mình anh lẻ loi thôi.
Trước đây anh cũng đã quen với cô đơn, cũng chẳng màng cuộc sống cô độc sau này. Cho dù có không quen đi nữa, anh có thể làm gì đây?
Trên đời này, có ai đau lòng vì anh không?
Những người đau lòng vì mình đã không còn tồn tại trên thế giới này nữa rồi, từ ba mẹ cho đến Hoài Giang. Và cả cô nữa, người đã rời xa anh. Thật ra, một mình cũng rất tốt.
Có lẽ sau này anh vẫn sẽ quay về.
Đến lúc đó, có lẽ vẫn sẽ nhớ về cô, hoặc cũng có thể đã quên đi cô.
Nhưng anh nghĩ rằng, lúc đó tính tình của mình sẽ không nóng nảy như trước nữa, ngược lại sẽ trầm tĩnh hơn rất nhiều…
Màn đêm buông xuống, Tô Chính Kiêu vẫn chưa thể chợp mắt.
Anh ngồi trong phòng khách, đối diện với những linh bài đang bày ra trước mắt.
Theo thứ tự là ba mẹ, ông cụ, rồi đến Hoài Giang. Trên dưới nhà họ Tô đều đã hội tụ đông đủ, chỉ thiếu mỗi mình anh…
Trước kia anh cũng từng đa sầu đa cảm nghĩ rằng, đời người ai cũng phải một lần trải qua sinh ly tử biệt, thật không ngờ bản thân mình lại phải trải qua nhiều lần như vậy!
Đầu tiên là ba mẹ, lúc đó anh vẫn còn nhỏ, khóc đến mức long trời lở đất.
Sau đó lại là ông cụ, nhưng ông cụ tuổi đã cao, ốm bệnh lâu năm.
Cho nên khi tin dữ truyền đến, mặc dù rất đau đớn khổ sở, nhưng anh vẫn có thể gắng gượng được.