“Để con ở chỗ mẹ con, tương đương với việc đặt một cái ra-đa bên cạnh mẹ con rồi, cũng giống như cài gián điệp.”
“Quân địch có động tĩnh gì ba cũng có thể nhanh chóng biết được luôn. Hơn nữa, lúc mẹ con gặp khó khăn gì, đương nhiên con sẽ chọn gọi điện thoại cho ba đầu tiên, vậy thì ba có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân, giống như lần này vậy đó.”
Trong lòng Tô Chính Kiêu có suy nghĩ và kế hoạch của riêng mình.
Phụ nữ rất dễ cảm động, khó chống đỡ nhất là những điều này.
Nghe vậy, Cảnh Hiên vò đầu suy nghĩ: “Chính là kiểu gian thần bán nước ấy ạ?”
“Sai rồi, là gián điệp, tiếng Anh là Spy.” Tô Chính Kiêu khẽ mấp máy đôi môi mỏng, tiếp tục nói.
Nói vậy xong, lập tức có cảm giác vô cùng cao cả hệ trọng.
Cảnh Hiên cảm thấy rất thú vị, danh xưng này nghe cũng thích đấy.
Suy đi nghĩ lại một hồi, nhóc con ma mãnh vỗ lên vai Tô Chính Kiêu: “Con có thể cố gắng hết sức để giúp ba, nhưng cuối cùng có thể hàn gắn với mẹ hay không thì phải xem vận may của ba thôi, ba à. Mặc dù con cũng không ôm hy vọng quá lớn với ba.”
Ngay lập tức, đôi mắt Tô Chính Kiêu nheo lại.
Cảnh Hiên vội nói: “Ba tập trung lái xe đi, con tuyệt đối sẽ không phá bĩnh chuyện của ba đâu!”
Xe dừng ở bãi đỗ xe, Tô Chính Kiêu như sực lại nhớ ra điều gì đó, anh hơi khom cơ thể cao lớn xuống, lấy một cái hộp đã gói lại đưa cho Cảnh Hiên: “Lát nữa đưa cho mẹ con.”
“Ba không lên ạ?”
“Tối nay công ty còn có một cuộc họp rất quan trọng phải tiến hành, ba sẽ không vào phòng bệnh đâu. Con muốn ăn gì, dùng gì thì có thể gọi cho ba bất cứ lúc nào. Nếu không gọi cho ba được thì gọi cho chú Lưu.”
Tô Chính Kiêu dặn dò.
Cảnh Hiên gật đầu, cố tình nói: “Chú Lưu Canh Hoằng ấy ạ? Trong điện thoại của con có số của chú ấy.”
“Hôm nay con muốn bị ba đánh mới chịu đúng không?”
Tô Chính Kiêu nhìn chằm chằm vào cậu bé, nói từng câu từng chữ:
“Không phải Lưu Canh Hoằng, là Lưu Chí Cương, nhớ chưa?”
Cảnh Hiên len lén che miệng, gật đầu: “Ba, ba sử dụng bạo lực với trẻ con như vậy là không đúng đâu nhé!”
Tô Chính Kiêu cũng không để ý, liếc mắt nhìn cậu bé một cái: “Chú Lưu nào?”
“Chú Lưu Chí Cương ạ.” Cảnh Hiên kéo âm cuối ra thật dài, đúng là chịu không nổi mà.
“Được rồi.” Tô Chính Kiêu nhẹ nhàng vuốt ve đầu cậu bé: “Đi vào đi, ba đi đây.”
Đường Tiểu Nhiên không muốn Cảnh Hiên ở bệnh viện.
Nhưng Cảnh Hiên không muốn rời đi, cô cũng chẳng còn cách nào.
Chỗ ở là phòng suite, có TV, ngoài ra còn có một chiếc giường, đủ để cho Cảnh Hiên ngủ.
Sau khi ăn xong bữa tối, Cảnh Hiên ngồi ở bàn trà làm bài tập. Lúc bới cặp xách ra, vừa hay nhìn thấy túi đồ bên trong, cậu bé lấy ra đưa cho Đường Tiểu Nhiên.
Đường Tiểu Nhiên tò mò nhìn chăm chú, không biết bên trong đựng gì, cô còn tưởng rằng là quà của cậu nhóc.
Cảnh Hiên lắc đầu: “Không phải con tặng đâu. Là ba tặng đấy ạ.”