Thấy vậy, nhân viên phục vụ nữ thắc mắc thì thầm: “Dáng dấp đẹp trai như thế, giống như là minh tinh, nhưng mà thật là kỳ quái quá đi, ăn cháo mà không ăn cái gì khác.”
Anh không trở về chung cư, leo lên xe, sau khi đến công ty thì trực tiếp ném ba phần cháo cho trợ lí Trần, để anh ta đưa đến bệnh viện.
Trợ lí Trần nghi hoặc, không hiểu cách làm hiện tại của tổng giám đốc, thật sự càng ngày càng khiến cho người ta khó hiểu, cầm lấy ba phần cháo đi đến bệnh viện làm xét nghiệm, không phải là kẻ điên hả?
Không để ý tới ánh mắt của anh ta, Thẩm Hoài Dương ngồi xuống ghế, nới lỏng cà vạt trong chiếc áo khoác ngoài, mở tài liệu trước mắt ra.
Mục đích mang ba phần thức ăn đến bệnh viện đã rất rõ ràng, anh cần làm kiểm tra một lần nữa, rốt cuộc là ở bên trong có bao nhiêu chất phụ gia.
Đồng thời, đây cũng được xem như là một chứng cứ, Thẩm Hoài Dương tự nhận mình không phải là một người nhân từ, nếu như người nào dám động tay động chân trên đầu anh, vậy thì tất nhiên anh sẽ khiến cho đối phương trả một cái giá thật đắc.
Mấy quán bán đồ ăn sáng đều là những hộ kinh doanh nhỏ lẻ, cuộc sống không dễ dàng gì, bỏ chất phụ gia đặc biệt vào trong đồ ăn là vì để buôn bán để kiếm khách, chuyện này không có liên quan gì tới Thẩm Hoài Dương anh, nhưng mà sau khi gây ra hậu quả đến mức phải nhập viện, anh không có khả năng coi như không có chuyện gì xảy ra.
Không có cách nào khác, ai bảo bọn họ lại chọc phải Thẩm Hoài Dương cơ chứ?
Buổi chiều, trợ lí Trần cầm lấy báo cáo xét nghiệm từ bệnh viện trở về, kết quả là trong cháo gạo đen và sữa đậu nành không có chất phụ gia đặc biệt, chỉ có cháo ngũ cốc là có.
Phần báo cáo ấy được cuộn tròn trong bàn tay to lớn của anh, ánh mắt của Thẩm Hoài Dương tối xuống, hiển nhiên là kết quả này nằm ngoài dự đoán của anh, hoặc là có thể nói phần báo cáo này làm anh có chút kinh ngạc và giật mình.
Ban đầu ý định và mục đích của anh chỉ là cửa hàng bán đồ ăn sáng, nhưng mà kết quả này lại khiến anh không khỏi suy nghĩ nhiều thêm.
Nếu như vì để thu hút khách, vậy tại sao chỉ bỏ chất phụ gia đặc biệt vào trong cháo ngũ cốc, mà hai món còn lại lại không có?
Ánh mắt hơi lóe lên, Thẩm Hoài Dương cảm thấy dường như là trong đó có chỗ không đúng.
Chất phụ gia đặc biệt chỉ có ở trong cháo ngũ cốc, mà trong cháo ngũ cốc còn có một phần lớn táo gai, ngũ cốc cùng với táo gai có tác dụng làm hư thai.
Xâu chuỗi tất cả các chuyện này lại với nhau, hai mắt anh híp lại thành một đường thẳng, cảm thấy suy đoán này rất hợp lý.
Nếu không thì một loạt các sự trùng hợp này không có cách nào để giải thích, nhưng mà anh vẫn còn cần một phần chứng cứ, cần chứng cứ để có thể chứng minh suy đoán của anh là đúng.
Với lại, hiện tại người muốn để cô sảy thai chỉ có hai người là Thẩm Thiên Canh và Dương Tuyết, ngoài bọn họ ra thì anh không thể nghĩ ra người thứ ba.
Những người khác không có động cơ và lý do để làm như vậy, cũng chỉ có Thẩm Thiên Canh và Dương Tuyết.
Cổ họng nhấp nhô, Thẩm Hoài Dương kêu trợ lí Trần vào phòng làm việc, dặn dò trợ lí Trần âm thầm theo dõi hành tung của Thẩm Thiên Canh.
Anh cần phải xác thực chuyện này, xác thực suy nghĩ của anh.
Trợ lí Trần ra khỏi phòng làm việc, anh dựa người trên ghế da, suy nghĩ miên man, một căn phòng chìm trong màu đen, có làm như thế nào cũng không thể đánh tan đó.