Anh lại thấy trong bàn tay non nớt ấy cầm quả táo đỏ tươi, Tô Chính Kiêu chỉ thấy mắt anh nhói đau, nói thẳng: “Đem quả táo ra ngoài bỏ cho ba!”
Cảnh Hiên lắc đầu: “Không, táo rất ngọt ạ.”
Tô Chính Kiêu bỗng tức giận, bước ra khỏi giường, nheo mắt lại, bực tức nói: “Mẹ con đưa tên đàn ông hoang đó đến muốn chọc ba tức chết, con còn thích ăn táo mà tên đàn ông hoang đó đem đến, có phải cũng muốn làm ba tức chết không?”
Đến tối.
Lâm Thanh cũng rời đi.
Đường Tiểu Nhiên nằm trên giường bệnh.
Hôm nay cũng ổn, phản ứng không kịch liệt lắm, không đau như bình thường.
Buổi tối, trong phòng chỉ có mình cô, yên lặng, tĩnh mịch. Nghĩ một hồi, cô nhấc điện thoại lên gọi cho Cảnh Hiên: “Ăn gì chưa con?”
Cảnh Hiên đang ăn pizza, lau cái miệng dính đầy dầu, nhìn tên đàn ông đang nằm trên giường ra dấu, cậu lắc đầu: “Chưa ăn gì hết ạ.”
Đường Tiểu Nhiên chau mày: “Muộn thế rồi, sao còn chưa ăn gì thế?”
Tô Chính Kiêu đang cầm bút viết lên giấy.
Sau đó giơ tờ giấy lên, gõ vài tiếng.
Cảnh Hiên ồ ồ vài tiếng rồi ngước đầu khỏi miếng bánh pizza, đọc nghiêm túc theo tờ giấy đó:
“Sức khỏe ba rất yếu, con chăm sóc ba mãi, ba trông rất khó chịu lại còn rất đáng thương nữa. Ba ăn không nổi nên con cũng không ăn vào được!”
Tô Chính Kiêu gật đầu, tỏ vẻ mình rất hài lòng.
Đặt tờ giấy trên tay xuống, anh cầm ly nước ấm trên bàn lên nhấp một ngụm.
Học theo dáng vẻ của anh, Cảnh Hiên tay trái cầm điện thoại, tay phải cầm một miếng pizza nhét vào miệng.
Đường Tiểu Nhiên càng chau mày hơn, lại hỏi: “Vậy chú Lưu đâu?”
Tô Chính Kiêu lại xẹt xẹt viết thêm một dòng chữ.
Cảnh Hiên vội nuốt pizza trong miệng xuống, bảo: “Đã tối lắm rồi nên ba bảo điều dưỡng và chú Lưu về trước. Ba bảo ba không đói không khát gì hết, không cần chú Lưu và điều dưỡng ở lại đây, chỉ cần con ở bên ba là được.”
Nghe thế, Đường Tiểu Nhiên làm gì yên tâm được, hỏi cậu: “Có mệt không con?”
Cảnh Hiên vẫn tiếp tục đọc theo: “Cũng khá mệt ạ, nhưng thấy dáng vẻ đáng thương này của ba thì cũng không còn mệt nữa. Ngoài con ra, còn ai bên cạnh ba được nữa đâu?”
“Được rồi, con cúp nha mẹ, ba muốn kiếm… muốn kiếm…”
Phải tìm một lúc lâu, Cảnh Hiên bảo: “Ba ơi, hai chữ đằng sau chữ “muốn kiếm” đọc sao thế ạ? Con không biết!”
Giọng của cậu không lớn cũng không nhỏ, Tô Chính Kiêu giật mình gõ đầu cậu một cái, mím bờ môi mỏng thật chặt, thấp giọng: “Ống nhổ!”
“À, đúng, ba muốn kiếm ống nhổ ạ, con cúp nhé!”
Vừa dứt lời, Cảnh Hiên liền cúp máy:
“Vừa nãy con quên là mình đang lừa mẹ, nhưng chắc chắn mẹ không nghe thấy đâu, ba yên tâm đi!”