Quần áo ném lung tung dưới đất, quần tây màu xám, dây lưng màu đen, áo sơ mi màu xanh biển cùng áo vest và áo khoác lông của Hoắc Đình Phong.
Thân Nhã đỏ mặt, đêm qua là lần thứ hai, ban đầu Hoắc Đình Phong rất dịu dàng, nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng sau đó lại cuồng dã giống như sư tử.
Cơ thể Hoắc Đình Phong vừa rắn chắc cũng vừa sung sức, muốn cô rất lâu, cho đến khi cô rốt cuộc không chịu nổi nữa ngất đi.
Vẻ bề ngoài của Hoắc Đình Phong khiến cô luôn cho rằng anh là người dịu dàng và từ tốn, nhưng không ngờ anh cũng có thể điên cuồng như vậy…
Cô cảm thấy lần này động tác và biên độ của Hoắc Đình Phong càng lớn hơn so với lần đầu tiên, còn có hơi phóng đãng. Nhưng cô lại không cảm thấy khó chịu, chỉ có cảm giác thoải mái.
Lúc này di động đột nhiên rung lên, cô liếc nhìn thì thấy là Trần Diễm An.
Cô không bắt máy, nhưng di động lại không ngừng rung lên, cứ như nếu cô không nghe thì sẽ không bỏ cuộc vậy.
Thân Nhã cầm di động lên, nhưng vẫn không nghe mà trực tiếp tắt, sau đó tắt máy luôn, cô sợ làm quấy rầy anh thức giấc.
Còn nữa, cả đêm qua cô không về, Trần Diễm An đã biết thừa rồi, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho cô.
“Chào buổi sáng…” Đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Đình Phong hé mở, giọng lười biếng, khàn khàn đặc trưng mà ngày thường hiếm khi nghe thấy.
Má cô ửng hồng, nói: “Chào buổi sáng.”
Anh đưa cánh tay cường tráng ôm cô vào lòng, dịu dàng hôn môi cùng cơ thể cô: “Anh xin lỗi vì sự thô lỗ đêm qua…”
“…” Thân Nhã câm nín, bối rối vô cùng.
Hoắc Đình Phong cười khẽ, vui vẻ nhìn dáng vẻ vừa xấu hổ vừa bối rối của cô.
Cô kiệt sức còn anh lại sảng khoái, dồi dào sinh lực, hơi thở mang theo sự mê người.
“Bây giờ đã bảy giờ mười rồi, em muốn đi làm hay là xin nghỉ?” Hoắc Đình Phong hỏi.
Suýt chút nữa Thân Nhã đã quên béng chuyện phải đi làm, vội vàng nói: “Đi làm chứ.”
Hiện giờ công việc cô vừa tiếp nhận mới đi vào quỹ đạo, cũng vừa mới thuận buồm xuôi gió, cô sẽ không xin nghỉ đâu.
“Bảy giờ mười rồi, chúng ta có mười phút rửa mặt chải đầu, sau đó có mười lăm phút ăn sáng, trước bảy giờ năm mươi anh sẽ đưa em đến dưới lầu công ty đúng giờ, không gì phải sốt ruột hốt hoảng cả…” Hoắc Đình Phong hôn lên khóe môi cô, giơ tay lên nhìn đồng hồ trên tay rồi nói bằng giọng trầm thấp, chỉ trong một thời gian ngắn đã lên kế hoạch hoàn hảo cho cô.
Thân Nhã thấy còn ít thời gian như vậy tất nhiên cũng nôn nóng, nhưng giọng nói trầm thấp trời sinh của anh dường như có thể ổn định lòng người, khiến cô bình tĩnh trở lại.
Hai người làm theo kế hoạch đã vạch sẵn, mặc quần áo, tắm rửa, đánh răng, ăn bữa sáng, sau đó ngồi lên xe.
Lúc tới dưới lầu công ty đã là bảy giờ bốn mươi tám phút, Thân Nhã thở phào nhẹ nhõm, Hoắc Đình Phong vẫn thoải mái nhàn nhã như cũ, nở nụ cười tao nhã.
Sau khi hai người tạm biệt, Thân Nhã đi vào công ty còn anh lái xe đi.
Còn kém hai phút nữa là đến trễ, phải công nhận canh thời gian rất chuẩn.
Lúc làm việc cô luôn nghiêm túc, buổi trưa ăn cơm cùng với một em gái trong công ty, quan hệ giữa hai người khá tốt.
Đồng nghiệp biết ban đầu cô bắt đầu làm từ nhân viên vệ sinh lên, không khỏi tò mò vì sao cô lựa chọn ở lại mà không bỏ đi.