“Tôi từ chức rồi” – Cô hời hợt nói.
“Tại sao lại từ chức?” – Đưa mắt nhìn xuống, Điền Quốc Gia ngượng ngùng cười khi nhìn thấy phần bụng nhô lên của cô: “Ôi cô xem tôi này.”
“Sao anh lại ở đây?”
“Một khoảng thời gian trước ở đây đã xảy ra một vụ hiếp dâm nữ sinh, chúng tôi đang điều tra ở đây.”
“Vậy tôi sẽ không trì hoãn cảnh sát Điền tốt bụng và trung thực xử lý vụ án, tôi đi trước đây.” – Diệp Giai Nhi nhận lấy chiếc va li trong tay Điền Quốc Gia.
Điền Quốc Gia liếc mắt nhìn thời gian: “Hay cô chờ tôi một lát, một lát thôi là xong việc rồi, sau đó tôi đưa cô đi.”
“Không sao, tôi bắt taxi là được rồi, anh mau đi làm việc đi, sau này chúng ta có thể liên lạc với nhau bằng điện thoại, đi trước đây.”
Thế nhưng, cô vẫn quay trở lại khách sạn, bởi vì cô chưa nghĩ ra cách nên nói rõ chuyện này với bố mẹ mình như thế nào.
Ngồi trên ghế sô pha bên cửa sổ, Diệp Giai Nhi nhìn dòng xe qua lại trên đường và dòng người tấp nập qua cửa sổ.
Một lúc sau, cô dường như nghĩ ra điều gì đó, liền lấy điện thoại ra khỏi túi và bắt đầu soạn tin nhắn.
——Trưa mai 12 giờ, gặp nhau bên ngoài Cục Dân chính.
Mặc dù đơn ly hôn đã được ký, nhưng vẫn thiếu một bước cuối cùng.
Ngón tay đặt trên nút gửi, sau khi do dự hồi lâu, cuối cùng Diệp Giai Nhi cũng ấn vào, gửi đi.
Ở một diễn biến khác.
Sân bay.
Thân thể Thẩm Hải Băng vẫn còn hơi yếu, Tô Tình sau khi nghe tin liền đến chăm cô ta, cảm thấy rất đau lòng.
Mà Thẩm Hải Băng cũng không nói gì, trên đầu đội mũ, lại còn đeo khẩu trang, nói chung là che lại toàn bộ khuôn mặt.
Cô ta vẫn chưa quen với bản thân như thế này, không thể chịu được những ánh nhìn kỳ lạ từ người khác.
Thẩm Hoài Dương đi ở phía sau, cảm nhận được sự rung động từ túi quần của bộ vest, móc điện thoại ra, bấm nhận.
——
Trưa mai 12 giờ, gặp nhau bên ngoài Cục Dân chính.
Khuôn mặt tuấn tú vẫn bình tĩnh như trước, nhưng bàn tay đang cầm điện thoại đột nhiên siết chặt, giống như sắp bóp nát điện thoại tới nơi.
Không nghe thấy tiếng bước chân, Tô Tình quay người lại liền thấy hắn đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào điện thoại, nhíu mày hỏi: “Hoài Dương, có chuyện gì à?”
Không nói lời nào, vẻ mặt của Thẩm Hoài Dương bình tĩnh trở lại, đôi chân dài sải bước, đi theo hai người, không ai có thể nhìn thấy cảm xúc thực sự trong đó, trong đáy mắt chỉ có sự lạnh lùng.
Ngày hôm sau, buổi trưa.
9 giờ 30 phút, Diệp Giai Nhi đã đến bên ngoài Cục Dân chính, cũng không tính là muộn, nhưng xếp hàng vẫn rất dài.