Máy bay bay vút trên bầu trời xanh, để lại những đám mây trải dài đăng sau.
Tại thành phố Hà Nội, Lâm Quân vừa đáp máy bay xuống thì đã bị một nhóm phóng viên vây quanh.
Lâm Quân mím môi. những lời xì xào của phóng viên văng vắng bên tai.
Ai không biết khéo tưởng là minh tỉnh xuất hiện ở sân bay.
“Chủ tịch Lâm, hôm nay anh đặc biệt quay về vào ngày hôm nay có phải là vì tham gia buổi họp báo của công ty Hạ Gia phải không ạ?” “Chủ tịch Lâm, đối với chuyện của phu nhân, anh có suy nghĩ như thế nào? Anh tin tưởng vô điều kiện hay vẫn có sự nghi ngờ.
“Chủ tịch Lâm, xin hỏi anh cảm thấy như thế nào sau khi đọc báo? Liệu nhà họ Lâm có chấp nhận một người con dâu như vậy ở lại nhà không? Liệu anh có chọn ly hôn không?” “Công ty Hạ Gia? Ly hôn? Phu nhân?” sau khi nghe những từ này, Lâm Quân không còn giữ vẻ mặt lạnh lùng nữa mà thay vào đó anh cau mày.
Anh mới rời đi có mấy ngày, chẳng lẽ Hạ Huy Thành lại làm ra mấy chuyện rẻ mạt rồi sao?
“Chủ tịch Lâm, xin anh hãy trả lời câu hỏi của chúng tôi được không?” “Cút!” một tiếng nói lạnh lùng cất lên, phóng viên run rẩy, không dám ho he gì, tất cả vừa mới nháo nhào nói trong chốc.
lát đã im bặt.
Sắc mặt Lâm Quân trở nên khó coi, ánh mắt sắc bén liếc nhìn đám phóng viên ở đây. Hơi thở lạnh lẽo toát ra khắp người anh, tựa như núi băng ngàn năm chưa tan vậy. Điệu bộ không thích bị người khác làm phiền của anh khiến đám phóng viên không khỏi sững sờ.
“Nếu như là chuyện nhà tôi, hy vọng các vị đừng quan tâm quá làm gì, nhất là vợ của tôi. Các vị tốt hơn hết là đừng làm phiền, tránh rước họa vào thân!
Lời nói lạnh lùng của Lâm Quân vừa thờ ơ nhưng lại đây sự đe dọa trong đó. Ánh mắt của anh là thay lời cảnh cáo và cũng là để răn đe.
Anh nhanh chóng bước ra khỏi sân bay. Lần này đám phóng viên nhìn nhau, ai cũng không dám đuổi theo.
Đúng vậy, trong quãng thời gian Lê Nhật Linh trở về, Lâm Quân trở nên dịu dàng hơn, đặc biệt là anh giống như hình mẫu của một người cha hiền lành trước mặt các con.
Thế nhưng điều đó cũng không khiến các con anh quên đi việc anh là chủ tịch, cũng là trùm của tập đoàn Lâm Thị độc nhất vô nhị ở thành phố Hà Nội này. Ngay cả một người cứng rắn như chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố Hà Nội cũng phải nhún nhường anh ba phần.
Ai dám đắc tội chứ? Bọn họ ăn gan hùm hay sao mà dám đến sân bay vây lấy anh? May mà Lâm Quân không làm khó, đám người đó cũng toát mồ hôi lạnh, nghĩ lại mà thấy rùng mình.
Trợ lý Lưu đang chờ ở cửa ra sân bay, nhìn thấy Lâm Quân bước ra với vẻ mặt u ám, tim anh có chút thắt lại. Anh còn định nói với Lâm Quân về việc tờ báo, nhưng nhìn dáng vẻ bực bội khó chịu của Lâm Quân, anh không dám mở lời.
“Chủ tịch” “Ừm” Lâm Quân gật đầu nhìn trợ lý Lưu mở cửa xe liền hỏi: “Lê Nhật Linh dạo gần đây xảy ra chuyện gì sao?” “Chuyện này… đều là do đám phóng viên nói nhảm nhí thôi ạ, chủ tịch đừng có để bụng” trợ lý Lưu khó xử nói.
Hơn nữa, anh cũng không muốn Lâm Quân và Lê Nhật Linh có mâu thuẫn gì với nhau, nếu không tâm trạng của Lâm Quân sẽ không tốt, vậy thì sẽ khiến cả công ty phải hứng chịu theo.
“Mau nói đi!” Lâm Quân không muốn vòng vo thêm nữa.
Trợ lý Lưu thở dài trong lòng, vừa đưa Lâm Quân tờ báo, vừa nói hôm nay công ty Hạ Gia sẽ tổ chức họp báo.
“Xét về thời gian thì buổi họp báo của công ty Hạ Gia đã bắt đầu rồi ạ” “Quay xe” Lâm Quân nói, khuôn mặt lạnh tanh không cảm xúc.
“Chủ tịch không về nhà sao”” trợ lý Lưu nhìn Lâm Quân, rõ ràng là anh vội vã về nước sớm để gặp Lê Nhật Linh, sao lại đột nhiên không về nhà nữa?
“Đến buổi họp báo của công ty Hạ Gia” “Dại”
Tại buổi họp báo do công ty Hạ Gia tổ chức, Hạ Lan Châu yếu ớt đứng sang một bên, trong khi đó Lê Mỹ Vân đang cầm micro và giải thích mọi chuyện ngày hôm đó với phóng viên bên dưới.
“Tôi thực sự xin lỗi vì những chuyện xảy ra ngày hôm đó khiến các vị hiểu nhầm. Tôi và Huy Thành đã đính hôn, hơn nữa cô Lê còn là bạn tốt của chúng tôi nữa. Khi tôi đến nước Pháp, hôm đó tôi có hẹn với cô Lê nhưng mà tôi tới muộn có chút xíu thôi, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy khiến mọi người hiểu lầm”
Lê Mỹ Vân mỉm cười mang theo sự nho nhã và điềm tĩnh, gương mặt tràn đầy quyến rũ đến mức mọi người không thể bới móc ra lỗi gì trong lời nói của cô.
“Không biết cô Lý có biết về mối quan hệ trước đây của chủ tịch Hạ và cô Lê không ạ? Tại sao lại có thể bình tĩnh đến mức hẹn cô Lê gặp mặt chủ tịch Hạ vậy?”
Lê Mỹ Vân chớp mắt cười và nói: “Bạn nói tới chắc hẳn là chuyện năm đó, giờ tôi và Huy Thành đã đính hôn rồi, chuyện của anh ấy tất nhiên là tôi cũng phải và chấp nhận chứ” Hạ Huy Thành cảm kích nhìn Lê Mỹ Vân, trong lòng anh có chút cảm động. Anh không ngờ Lê Mỹ Vân lại giúp anh đến mức này, có sự xuất hiện của cô, chuyện ngày hôm đó đều có thể giải thích rõ ràng.
Còn Hạ Lan Châu đứng một bên tức giận, cô tính trăm phương ngàn kế để làm ra nhiều chuyện như vậy, cuối cùng thì người được hưởng lại là người khác chứ không phải là cô sao?
Cánh cửa hội trường mở ra, bóng dáng cao lớn của Lâm Quân xuất hiện, tất cả người trong buổi họp báo đột nhiên im bặt, Lâm Quân lạnh lùng, võ tay, đi về phía Hạ Huy Thành.
Ánh mắt của Hạ Huy Thành trở nên u ám, mím chặt môi không nói lời nào.
Lâm Quân nhanh chóng nhảy lên diễn đàn tung một cú đấm vào mặt của Hạ Huy Thành.
Các phóng viên trên khán đài xôn xao cầm máy lên chụp ảnh không ngừng, đây quả là một tin siêu hot!
“Lâm Quân anh làm gì vậy!” Hạ Huy Thành hét lên.
Hạ Huy Thành che mặt lại, miệng phun ra một ra búng máu, cú đấm của Lâm Quân quả thật là thô bạo.