Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sau đó thì sao?”



“Vê sau, tổng giám đốc Hà tức giận mất mấy ngày, không còn cách nào khác, khó khăn lắm mới thuyết phục được cậu chủ trở về mà lại vẫn như vậy, mấy ngày sau, tổng giám đốc Hà không nhịn được nữa liền ôm Hòa Phong, đá tung cửa phòng cậu chị Lê Nhật Linh siết chặt ngón ta, nhíu mày thật chặt, giây phút đó trong lòng cô chỉ cảm thấy như chết lặng, vô cùng thất vọng đối với Lâm Quân.



Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Hòa Phong không chỉ là con của cô mà còn là con của anh nữa, về chuyện của thăng bé trong lòng anh chắc hẳn cũng không thoải mái gì, vậy mà cô vẫn đưa Hạ Ly đi.



“Có điều tổng giám đốc Hà cũng tài thật, không biết đã nói gì với cậu chủ mà lúc cậu ấy bước ra, cả người dường như thay đối. Tôi cũng không biết phải diễn tả như thế nào nữa, nói thay da đối thịt thì không phải nhưng là kiểu mà hoàn toàn tỉnh ngộ ra ấy”



Má Trương thấy sắc mặt Lê Nhật Linh có vẻ bất thường, đột nhiên dừng lại: “Cô chủ?”



“Cháu không sao.” Cô lắc đầu, cười xin lỗi với bà ấy.






“Có cần tôi giúp không?” Má Trương ngập ngừng hỏi.



“Để hôm khác đi” Cô lại lắc đầu, tự nhiên không muốn nghe nữa.



Cô còn tưởng rằng chỉ mỗi mình gặp phải khó khăn khi sống ở nước Mỹ mấy năm, nhưng không ngờ răng Lâm Quân còn khổ sở hơn cô, ban đầu cô có phải quá tuyệt tình rồi hay không?



Má Trương gật đầu, nhanh chóng đứng dậy khỏi sô pha, tâm trạng thấp thỏm không yên, không quen chút nào.



Lê Nhật Linh ngồi ôm chân trên ghế, đang nghiêm túc lục lại trí nhớ thì đột nhiên Lâm Quân gọi đến số điện thoại bàn ở nhà, dù sao điện thoại di động của cô vẫn ở chỗ Hà Dĩ Phong.



“Alo?” Khóe môi Lâm Quân nở nụ cười, khuôn mặt ôn hòa, chỉ một lúc không gặp cô thôi mà anh đã thấy nhớ rồi, rõ ràng sáng nay anh đã hôn lên trán cô rồi mới ra ngoài “Ừm, em đây”



Lê Nhật Linh nhẹ giọng hỏi: “Anh làm gì vậy?



Không phải là mấy ngày nay có nhiều tài liệu cần xử lý hay sao?”



“Nhớ em, nhớ đến nỗi không muốn làm gì hết” Lâm Quân cười nhẹ, lời yêu thương ngọt ngào đến lưu luyến.



Giọng nói của anh du dương mà nhẹ nhàng, làm trái tim cô như rơi mất một nhịp: “Ừm, em cũng nhớ anh”



Câu nói của cô khiến anh trong phút chốc vui mừng như một đứa trẻ, khóe môi nhếch lên càng lộ rõ nụ cười “Hôm nay em cứ ăn cơm trước đi. Anh có thể phải tăng ca, buổi tối mới về với em được.”






“Còn anh thì sao?” Lê Nhật Linh theo bản nắng quan tâm anh.



“Anh hả? Không sao đâu, anh ăn tạm chút gì đó là được, cũng không có nhiều thời gian, vả lại còn muốn nhanh chóng làm xong về nhà với em và con”



Cô lại bị những lời anh nói làm cho vô cùng ấm áp: “Vậy anh đừng vất vả quá nhé, chú ý nghỉ ngơi”



“Được, anh về nhà phải có thưởng đấy”



“Thưởng á? Vê nhà nói sau. Anh mau làm việc đi” Cô cười ra “lệnh đuổi khách”.



“Được” Lâm Quân dù không nố nhưng vẫn phải miễn cưỡng cúp điện thoại, lại tiếp tục bận rộn với công việc.



Còn Lê Nhật Linh sau khi suy nghĩ một hồi liền đi vào phòng bếp, thuần thục xếp dụng cụ nhà bếp ra, bắt đầu nấu ăn “Má Trương, phiền bà hôm nay đi đón con giúp cháu với. Có lẽ cháu phải ra ngoài một lát”



Một lúc sau cô từ phòng bếp đi ra, trên tay còn xách theo một hộp cơm hai tầng.



“Cô định đi đưa cơm cho cậu chủ đấy à?” Má Trương cười hiểu ý.



Cô gật đầu, thay giày đi ra ngoài.



Không ngờ lại bị tắc đường, khi đến tập đoàn Lâm Thị thì cũng là lúc đèn đường đã sáng, công y đã hết giờ làm việc, nhưng vần có nhân viên làm thêm giờ ngồi ở vị trí của họ. Thấy cô đến họ.



liền lễ phép chào một tiếng phu nhân chủ tịch rồi nhìn hộp cơm trong tay cô mà thầm ngưỡng mộ.



Cùng là người mà sao số phận khác nhau quá, Chủ tịch thì có được cô vợ xinh đẹp như hoa lại còn đến tận công ty mang cơm cho anh, còn mình thì đến giờ vẫn chưa tìm được bạn gái Lê Nhật Linh trực tiếp ấn thang máy lên tầng 18, trong đầu lại nhớ tới sự cố thang máy lần trước, lúc đó Lâm Quân gần như theo phản xạ tự nhiên mà bảo vệ cô khiến cô cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.



Khi cửa thang máy mở ra, cô thấy đèn sáng trên tầng 18, trang trí đã được thay đổi. Văn phòng biến thành tủ giày pha lê, trong tủ trưng bày từng đôi một.



Cô không hề cảm thấy chúng quen thuộc, bởi vì những đôi giày này căn bản không thể nói là quen mắt được. Đều là cô đã tự tay thiết kế chúng, đây là bộ sưu tập Christina.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK