Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được, thế tôi có thể giúp gì được cho cậu không?”



“Jackson làm việc vô cùng gian xảo, nếu lão ta biết điểm dừng thì tốt nhưng tôi lo lão ta chó cùng rứt giậu, nhất quyết hủy hoại Lê Nhật Linh cho bằng được”



“Bệnh tình của Lê Nhật Linh thì sao?”



“Bác sĩ nói nếu không có thuốc giải thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng cô Lần này đổi lại là Lâm Quân nắm chặt tay thành quyền, hung hăng đấm một phát lên xe.



Trong lòng Hà Dĩ Phong cũng vô cùng căng thẳng nhưng anh ta không nói gì. Mấy năm nay anh ta là người chứng kiến mọi chuyện từ khi Lâm Quân và Lê Nhật Linh ở bên nhau, hai người họ quả thật vô cùng vất vả, nếu như một ngày Lê Nhật Linh không còn nữa, người đau khổ nhất chắc chắn là Lâm Quân.



“Có điều tôi sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện gì cả”



Lâm Quân đưa bình thuốc mà Jackson đưa cho anh hôm nay cho Hà Dĩ Phong.



“Đây là cái gì?”



“Đây là thứ Jackson đưa cho tôi để giảm bớt độc tố trong người Lê Nhật Linh”






“Cậu muốn tôi làm gì?”



“Hiện giờ Jackson đang nhằm vào tôi nên tôi không tiện hành động, lát nữa tôi sẽ lấy mẫu máu của Lê Nhật Linh cho cậu, mong cậu có thể nhanh chóng tìm được một đội ngũ bác sĩ tài giỏi nghiên cứu ra thuốc giải cho Lê Nhật Linh. Nếu như nghiên cứu loại thuốc này chắc chắn sẽ tra ra được thành phần tạo nên thuốc giải”



“Tôi biết rồi”



Hà Dĩ Phong được giao nhiệm vụ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.



“Nhờ cậu đấy, người anh em”



Lâm Quân nắm tay giơ lên trước mặt Hà Dĩ Phong, Hà Dĩ Phong hiểu ý Lâm Quân, anh ta cũng nắm tay giơ lên, hai người họ vô cùng ăn ý cụng tay nhau một cái.



Sau khi được Lê Minh Nguyệt an ủi, Lê Nhật Linh vốn đã bình tĩnh lại nhưng thấy Lâm Quân và Hà Dĩ Phong mãi không trở về cô lại có chút lo lắng.



Lê Minh Nguyệt tháo giày, ngồi trên ghế sô pha xem tỉ vi, vì Lê Nhật Linh cứ đi đi lại lại nên cô ấy cũng sốt ruột.



“Lê Nhật Linh, em đừng đi đi lại lại nữa, chị hoa hết cả mắt rồi, em mau tới đây nghỉ ngơi một lát đi! Tới đây, ăn chút khoai tây chiên đi”



Lê Minh Nguyệt cầm một miếng khoai tây chiên lên đưa cho Lê Nhật Linh nhưng Lê Nhật Linh phất tay, ý nói không cần.



“Được rồi, em không ăn thì chị ăn hết”



Lê Minh Nguyệt mất hứng tiếp tục một mình ăn khoai tây chiên. Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng động cơ xe quen thuộc.



Lê Nhật Linh vội vàng chạy ra ngoài.



“Này, từ từ thôi, đợi chị với.”



Lê Minh Nguyệt cũng vội vàng đứng lên, hoảng loạn xỏ dép lê vào rồi chạy ra ngoài.



“Hai người làm gì mà vội vội vàng vàng như vậy”






Lê Nhật Linh nhìn thấy Lâm Quân, cô dừng lại nhìn anh, Hà Dĩ Phong thấy Inm ở phía sau Lê Nhật Linh, không nhịn được mà ôm bụng cười thật lớn.



“Sao chứ hả?”



Lê Minh Nguyệt nhìn Hà Dĩ Phong bằng vẻ mặt khó chịu.



“Anh nói này Lê Minh Nguyệt, em ra ngoài cửa có thể đi giày hẳn hoi vào không, tuy răng chồng em đã trở về nhưng mà em cũng không cần gấp gáp ra đón anh như vậy chứ!”



Lúc này, cả bốn người đều đồng loạt nhìn về phía chân Lê Minh Nguyệt, cô chỉ xỏ dép lê, ngón chân xụi lơ lại, dáng vẻ trông có chút đáng thương.



“Thế thì sao chứ, thoải mái biết bao nhiêu.”



Lê Minh Nguyệt ngượng ngùng tháo dép ra, lấy một đôi giày vội vã đi vào.



Dáng vẻ của cô ấy một lần nữa khiến mọi người bật cười.



“Không được cười, không được cười.”



Thấy trên tay Hà Dĩ Phong cầm bao nhiêu là túi lớn túi nhỏ, Lê Minh Nguyệt xiêu vẹo đi tới.



“Đây là cái gì thế?”



“Lâm Quân nói mọi người đã lâu không tự tập, tối nay làm một nồi lẩu, mọi người ăn uống linh đình một chút.”



“Tốt lắm, ủng hộ, ủng hộ, đúng là Lâm Quân có khác”



Nói rồi, Lê Minh Nguyệt đón lấy những chiếc túi trên tay Hà Dĩ Phong.



“Hừ, lúc nào cũng chỉ biết có Lâm Quân”



Hà Dĩ Phong hừ lạnh một tiếng, làm bộ tức giận tránh sang một bên.



“Không không không, em sai rồi, em sai rồi, chồng em mới là nhất”



Lê Minh Nguyệt đuổi theo nịnh nọt Hà Dĩ Phong, Lâm Quân và Lê Nhật Linh ở phía sau nhìn họ cười đến ngọt ngào, cảnh tượng vô cùng vui vẻ, hòa hợp.



Giống như tất cả mọi chuyện xấu đều là giả, giống như từ trước đến nay đều không có chuyện gì xảy ra vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK