“Không phải chủ tịch vẫn còn một cô con gái tên Lê Nhật Linh sao!”
Khi Hạ Linh ra khỏi phòng họp thì không rời đi ngay, mà tựa lưng vào cửa phòng, nghe thấy hết những lời nghị luận ở bên trong.
Nước mắt rơi xuống không kiềm chế được.
“Ra ngoài, cút hết ra ngoài!”
Trong văn phòng chủ tịch, Hạ Linh đuổi trợ lý và những nhân viên khác muốn xin chứ ký tên ra ngoài, đẩy mọi thứ trên bàn rơi hết xuống đất.
“Alo, cha ạ!”
Hạ Linh đang nằm trên bàn, nhận điện thoại của Lê Vân Hàng, giọng nói có phần tủi thân!
“Hạ Linh, có chuyện gì vậy?”
Lúc này Lê Vân Hàng đang chơi trò chơi với mấy đứa trẻ, nghe thấy tiếng than thở của Hạ Linh, ông vội vàng đi sang một bên nghe máy.
“Khi nào cha trở về, con không thể chịu đựng được nữa, ở công ty con bị bắt nạt!”
Hạ Linh cảm thấy tức giận khi nghĩ đến bộ dạng của Robert, ngón tay không ngừng vẽ những vòng tròn trên bàn.
“Con là chủ tịch tạm thời của tập đoàn, ai lại dám bắt nạt con!”
“Chủ tịch gì chứ? Mấy ông già khó tính trong công ty không để con vào mắt, đặc biệt là Robert, ông ta nói là con còn nhỏ nên ở nhà chơi, ông ta không đồng ý hợp đồng thu hồi đất mà lần trước cha để lại cho con. Còn nói bên trong có nhiều lổ hổng, không đạt yêu cầu, nhưng đây là hồ sơ cha để lại cho con, có thể xảy ra vấn đề gì chứ!”
Hạ Linh thầm than phiền chuyện vừa xảy ra, nước mắt cứ thế tuôn ra, nghĩ đến những lý lẽ mà họ đưa ra, nỗi bất bình của cô lại dâng lên.
“Hóa ra là cổ đông Robert, có thể hợp đồng thực sự có vấn đề. Lần trước Robert đã giúp đỡ rất nhiều trong chuyện của Jackson, cho nên anh ấy cũng là một trong những người mà cha tin tưởng. Có thể anh ấy không cố ý làm con khó xử mà chỉ muốn chỉ ra những lỗi sai cho con, con cũng đừng cảm thấy tủi thân, con còn trẻ, cũng nên học tập nhiều hơn, cứ từ từ rồi sẽ tiến bội “
“Không phải như vậy. Con cũng biết chuyện lần trước của Jackson được giải quyết không thể thiếu công lao của ông ta, nhưng thực sự con không đổ oan cho ông ta trong chuyện này. Robert thực sự có vấn đề. Rõ ràng ông ta đã cố tình làm con xấu hổ, thật đấy, con có thể nhìn ra từ đôi mắt của ông ta.
Cảm thấy được Lê Vân Hàng không tin chính mình, Hạ Linh cố hết sức giải thích.
“Được rồi, Hạ Linh, con cũng lớn hơn rồi, làm việc gì cũng phải biết nhận ra lỗi lầm của mình, không phải lúc nào cũng tím lí do tại vì người khác! Cha thật thất vọng vì con cứ như thế này!”
Lê Vân Hàng nghiêm mặt mắng, chuyện này hiển nhiên nằm ngoài dự liệu của Hạ Linh!
“Cha, tại sao cha có thể nói như vậy với con, cha thà tin người ngoài cũng không tin con!”
Hạ Linh bật dậy, cô thật sự không thể chấp nhận được chuyện này.
“Được rồi, Hạ Linh, cha biết con rất áp lực. Lần này cha vội vàng giao công ty cho con đúng là lỗi của cha, cha sẽ nhanh chóng trở về nước trong chiều nay!”
Lê Vân Hàng cho răng Hạ Linh đang bày ra tình tình trẻ con nên đã nhẹ nhàng an ủi.
“Cha, sao cha không hiểu ý con?”
“Ch biết, Cha biết, cha có việc phải làm, cúp máy trước!” Lê Vân Hàng thở dài, hiện tại phần lớn người trong công ty ông cũng không nguyện ý tin tưởng, nhưng Robert đã mình giúp đỡ rất nhiều khi họ khó khăn nhất. Ông không phải là người qua cầu rút ván.
Bây giờ Hạ Linh thế này, ông lại không ở nước Pháp, quả thực có chút khó khăn.
“Ông thông gia sao vậy? Trông ông có vẻ lo lắng!”
Cha Lâm đi đến và đưa cho Lê Vân Hàng một tách trà nóng.
“Ông ngoại vừa gọi điện thoại, sau đó liền không vui!”