Đầu dây bên kia, .Jackson vẫn đang mặc đồ ngủ, đứng trước cửa sổ, trong lòng ông ta có một dự cảm không lành thoáng qua.
“Với lại, Lê Nhật Linh rất có khả năng chính là chị ruột đã thất lạc nhiều năm của cháu”
Hạ Linh nhớ lại những tâm tư đố ky của mình trước đó, cảm thấy có hơi xấu hổ.
“Cái gì cơ?”
Ban đầu, Jackson vốn chỉ nghĩ rằng mình có thể moi được phần nào thông tin về tung tích của Lê Vân Hàng từ miệng của Hạ Linh, nhưng không ngờ rằng lại biết được tin tức này.
Nếu như Hạ Linh đã biết chuyện, như vậy, bây giờ Lê Vân Hàng không có khả năng là vẫn không biết gì cả.
Cái lão cáo già này, cố ý không tìm đến tra hỏi mình, hẳn là ông ta cũng kiêng kị, không muốn trực tiếp vạch mặt, nhưng kiểu gì cũng sẽ hành động bí mật cho mà xem. Xem ra, một vài kế hoạch không hành động nhanh chóng thì không được.
“Chú Jackson, chú nói xem, trước đây khi chị cháu chưa được tìm thấy, cha đã lo lắng cho chị ấy như vậy rồi. Mà những năm này, chú cũng biết rõ rồi đấy, cha cháu vẫn luôn đi tìm chị ấy, thậm chí có đôi lúc còn không quan tâm đến cháu. Bây giờ chị ấy đã trở về rồi, liệu cha cháu có vì bù đắp cho chị ấy mà ngó lơ cháu hay không đây?”
Trong lòng Hạ Linh cảm thấy vô cùng tủi thân, thổ lộ hết tâm sự với Jackson – người mà cô ấy tin tưởng nhất – nước mắt cứ rơi tí tách tí tách, giọng nói còn kèm theo cả những tiếng nức nở.
“Hạ Linh à, cháu không nên nghĩ về cha cháu như vậy.
Nhưng mà, có một chuyện, chú vẫn đang phân vân, không biết có nên nói cho cháu hay không”
“Chuyện gì thế hả chú?”
Nghe giọng điệu của Jackson, Hạ Linh cảm thấy tiếp theo mình có thể sẽ biết được một bí mật vô cùng lớn, trong lòng cũng dâng lên một dự cảm không lành.
“Thật ra, cháu không phải là con gái ruột của cha cháu!”
“Chú nói cái gì cơ?”
Trong lúc nhất thời, câu nói “Thật ra cháu không phải là con gái ruột của cha cháu!” cứ văng vắng trong đầu Hạ Linh.
Trong đầu cô ấy giống như bị ném một quả bom nguyên tử, khiến cho suy nghĩ của cô ấy trở nên hỗn loạn: “Không thể nào, chắc chắn là chú đang gạt cháu đúng không?”
Những năm tháng ở bên cha tựa như một đoạn phim ngắn cứ ám ảnh lấy tâm trí cô ấy. Mặc dù Hạ Linh cảm thấy rằng đôi khi cha mình có hơi thờ ơ trong suốt quá trình trưởng thành của mình, nhưng cô ấy chưa bao giờ nghĩ tới chuyện mình không phải là con gái ruột của cha.
Thế nhưng, trước giờ chú .Jackson chưa bao giờ nói dối mình, nước mắt của Hạ Linh không kiềm chế được mà chảy xuống.
“Hạ Linh, trước tiên cháu đừng quá kích động, nghe chú nói đã” Khóe miệng .Jackson hơi nhếch lên, nhưng giọng nói lại vô cùng hiền lành, dịu dàng.
“Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra thế hả chú? Tại sao cháu lại không phải là con gái ruột của cha cháu cơ chứ? Vậy thì cháu là ai đây?”
Âm thanh nức nở nghẹn ngào vang lên khắp phòng.
“Năm đó, Lê Vân Hàng có hai đứa bé bị mất tích cùng một lúc, Lê Vân Hàng vẫn luôn tìm kiếm bọn chúng.
Mà cháu là một đứa trẻ mồ côi mà chú vô tình gặp được trên đường đi, chú cảm thấy cháu đáng thương không nơi nương tựa nên đã ôm cháu về chỗ cha cháu.
Thế nhưng, điều chú không thể nào ngờ tới, đó chính là trời xui đất khiến thế nào mà trong lúc xét nghiệm máu lại có sự nhầm lẫn, sau này chú cũng vô tình mới biết được. Cho nên, cháu không nên oán trách cha cháu, mặc dù ông ta thờ ơ với cháu, nhưng suy cho cùng vẫn có công nuôi dưỡng cháu nên người.”
Khóe miệng .Jackson nhếch lên, tạo thành một nụ cười nham hiểm, đương nhiên là ông ta không có bị điên mà đi an ủi Hạ Linh, ngược lại, ông ta còn muốn Hạ Linh trở mặt nữa kìa. Tất cả những lời vừa rồi cũng chỉ là những lý do mà ông ta thoái thác thôi.
Ai ngờ rằng Hạ Linh đúng là không phải con gái ruột của Lê Vân Hàng, đây chính là quả bom nổ chậm mà ông ta đã âm thầm chôn từ nhiều năm nay, bây giờ, ông ta sẽ từ từ… châm ngòi cho quả bom này.
“Sao lại có thể như vậy? Sao lại có thể như vậy được?
Cháu không tin!”
Tất nhiên, Hạ Linh vẫn chưa thể tiếp nhận được sự thật nghiệt ngã này, trong nháy mắt trở nên điên khùng.
“Hạ Linh à, chú Jackson đây là người nhìn cháu trưởng thành mỗi ngày, chú sẽ không lừa gạt cháu. Nhưng mà, nếu như cháu vẫn còn nghỉ ngờ, thì có thể đi làm xét nghiệm ADN để xác thực”
“Cha cháu có biết chuyện không? Cha cháu có biết chuyện này hay không?”
Hạ Linh nghe thấy những lời Jackson nói thì tỉnh táo lại, trên gương mặt nhỏ nhắn giàn giụa nước mắt, cắn chặt môi dưới, nếu như điều này là sự thật, thì cô ấy cũng chỉ có thể tiếp nhận nó mà thôi.
“Bây giờ thì tạm thời ông ta vẫn chưa biết, nhưng mà chú cảm thấy hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để nói cho ông ta. Cháu thông minh như vậy, hẳn là hiểu rõ ý của chú.”
Hạ Linh làm sao có thể không hiểu ý của .Jackson, bây giờ cha cô ấy vừa mới tìm được Lê Nhật Linh, nếu như xác nhận đó chính là con gái ruột của ông, mà mình lại không phải, vậy thì địa vị của mình ở trong lòng cha có thể biết trước rồi.
Nghĩ như vậy, trong lòng Hạ Linh lại cảm thấy vô cùng tủi thân.
“Vậy, bây giờ cháu phải làm như thế nào hả chú? Chú Jackson, chú làm ơn hãy giúp cháu đi mài”
Âm thanh của cô ấy run rẩy, giống như một đứa trẻ bị cướp mất món đồ mà mình yêu thích nhất.