Lâm Quân xoay người, trở về là Lâm Quân lạnh lùng và cao quý: “Chị Hà khiêm tốn quá, cửa hàng nhà chỉ không hề nhỏ đâu.”
Tuy ‘Hình Thượng’ chỉ sở hữu một cửa hàng duy nhất nhưng vị trí và thiết kế của nó không phải là thứ người bình thường có thể mua được. Hơn thế nữa là nguồn tài nguyên bất tận của ‘Hình Thượng, cửa hàng với diện tích vừa phải nhưng lại chứa rất nhiều quần áo và sản phẩm giới hạn số lượng đến từ các thương hiệu.
Hà Vi Nhiên cười thoải mái: “Nói đi, hôm nay cậu đi đâu và muốn trông thế nào?”
Lâm Quân đầy Lê Nhật Linh đến chỗ Hà Vi Nhiên: “Hôm nay chị giúp cô ấy.
Lê Nhật Linh bị đẩy bất ngờ không kịp chuẩn bị bèn ngượng ngùng cười.
Quan sát Lê Nhật Linh từ trên xuống dưới, nụ cười khó hiểu trên môi Hà Vi Nhiên trở nên bí ẩn hơn: “Ồ, sao cậu lại giấu mãi cô vợ xinh thế này, phải dẫn ra ngoài cho mọi người xem mặt chứ. Đôi mắt to tròn long lanh với da dẻ mịn màng véo ra nước như này kia mà.”
Gương mặt và dáng người này là sự kết hợp hoàn hảo của ngây thơ hồn nhiên và quyến rũ, tiếc là em ấy không biết mình xinh đẹp đến mức nào.
Lâm Quân cười cười nhìn Lê Nhật Linh với đôi chút hài hước và trêu ghẹo.
Lê Nhật Linh ngượng ngùng che mặt. Trời ạ, Lâm Quân lại lên cơn gì thế không biết, hành động của anh rất dễ khiến cho người ta hiều lầm đấy.
Hà Vi Nhiên bừng tỉnh: “Quân à, cậu giấu con bé đi vì không nỡ cho người ta xem đúng không?”
Lâm Quân phản ứng như đang đồng ý khiến nụ cười trong mắt Hà Vi Nhiên tươi hơn bao giờ hết, chị dịu dàng kéo Lê Nhật Linh đi chọn quần áo.
Lê Nhật Linh dừng lại, nói: “Chị Vi Nhiên, khu quần áo nữ nằm ở bên kia cơ mà.” Lúc bước vào cô có thấy người trong cửa hàng dẫn một ngôi sao sang đó.
“Ngốc ạ, khu quần áo nữ phiền lắm, chúng ta lên thằng phòng VIP đi.”
Hà Vi Nhiên mỉm cười kéo lấy tay cô.
Lê Nhật Linh gật đầu, cô tưởng vì Lâm Quân có tiền nên thích tiêu thì tiêu. Nhưng cô lại không biết phòng khách quý VỊP không tiếp người ngoài, trừ khi đó là vị khách rất quan trọng.
Dẫn cô lên phòng khách quý chính là ý của Hà Vi Nhiên.
Không rõ tại sao Hà Vi Nhiên lại rất thích Lê Nhật Linh. Chị không nghĩ cô bé này xấu tính và mưu mô như những gì người ta đồn đãi.
Ai đời xấu xa lại dễ đỏ mặt như thế bao giờ?
Hà Vi Nhiên chọn vài bộ váy cho.
cô thử. Lê Nhật Linh ôm hết vào phòng thay quần áo, nhưng thay xong cô chỉ dám ló mỗi đầu ra, mặt đỏ ửng: “Chị Vi Nhiên, chúng ta có thể đổi sang bộ nào kín đáo hơn tí không?”
Hà Vi Nhiên sững sờ: “Sao thế?
Em mặc không vừa hả?”
Chắc là không đâu vì mắt chị xem người rất chuẩn, tất cả những bộ chị chọn đầu rất thích hợp với cô cơ mà.
“Vừa thì vừa đấy nhưng nó…
Không che được…” Giọng cô nhỏ như muỗi kêu, hai má đỏ ửng: “Chị tìm giúp em vài bộ nhiều vải hơn chút nữa được không.”
Ngẫm nghĩ rồi lại bổ sung: “Cao cổ nữa càng tốt ạ!”
Hà Vi Nhiên không hiểu trăng sao gì, chị kéo Lê Nhật Linh ra mới biết tại sao con bé lại đưa ra những yêu cầu quái lạ như thế.
Vì cả người cô đầy dấu hôn, trải dài từ cổ đến xương quai xanh rồi cả khuỷu tay cũng có.
Hướng Hi Nhiên lại cười to: “Thằng bé Quân này thiệt là… Phải dịu dàng với vợ chứ, nào ai nhào lên cắn vợ như sói đói thế này.”
Hà Vi Nhiên càng cười thì mặt Lê Nhật Linh càng đỏ.
“Chị Vi Nhiên, em muốn hỏi chị cái này.”
“Em hỏi đi.”
“Sao chị biết em là vợ anh ấy mà không phải người tình ạ.”
Cô chưa từng xuất hiện cùng Lâm Quân, tại sao Hà Vi Nhiên có thề biết ngay cô là vợ mà không phải là người tình nào đó bên ngoài?
“Ngốc quá, ánh mắt thằng bé nhìn em rất khác.” Hà Vi Nhiên nhìn dấu hôn khắp người cô, thoải mái nói: “Sau này em sẽ hiểu thôi.”
Lê Nhật Linh gật gù, và cô vẫn cố hỏi: “Chị Vi Nhiên đổi cho em bộ khác kín đáo hơn được không.”
Mang cả đống dấu hôn đi dự tiệc, Lâm Quân không sợ mất mặt nhưng cô sợ!
Hà Vi Nhiên cười chảy nước mắt với vẻ bối rối nghiêm túc trên mặt cô.
Cười bằng một lúc lâu mới ngừng lại, vẫy tay gọi nhân viên đến bảo: “Em vào kho lấy bộ ‘Chân Ái’ của bậc thầy thiết kế W ra đây.”
Nhân viên cửa hàng chẩn chừ: “Nhưng đó là bộ váy được giữ lại cho cô Lưu Ly mà chị?”
Mặt Hạ Vi Nhiên tối đi: “Giữ lại?
Em đồng ý hay là tôi?”
Nhân viên lập tức cúi đầu xuống: “Em xin lỗi ạ, vì lần trước cô ấy đến đây với cậu hai nên em tưởng…”
“Đừng giải thích, em mang bộ váy đến đây ngay cho tôi.”
“Dạ.”
Cô bé nhân viên chạy vội đi lấy quần áo, Hà Vi Nhiên tranh thủ lúc còn nóng tìm kem che khuyết điểm bôi lên cho Lê Nhật Linh. Chị dùng kem có cùng tông màu với da cô nên che đi dấu hôn trông chẳng khác gì da bình thường.
Hà Vi Nhiên đẩy Lê Nhật Linh vào trong thay quần áo rồi lại cẩn thận che nốt những vết còn lại trên người cô.
Đàn ông thì không rườm rà đến vậy, anh chỉ cần thay quần áo thôi là xong.
Lâm Quân ngồi trên sô pha chờ rất lâu, quỹ kiên nhẫn trong anh đang chạm đáy. Chưa có người con gái nào dám để anh phải chờ lâu thế này.
Anh nhíu mày khó chịu, ánh mắt dần mất đi sự nhẫn nại.
Khi Lê Nhật Linh được Hà Vi Nhiên dẫn ra, Lâm Quân nhìn cô ngơ ngác.