Nhưng cuộc hôn nhân hiện tại của cô, làm sao có thể cho con một gia đình hoàn chỉnh. Đợi đến khi Lâm Quân chơi đùa xong rồi thu lưới, nếu thật sự có con, anh chắc chắn sẽ không đề đứa bé đi với cô.
Mà cô, cũng không muốn rời xa nó.
Nếu thật sự mang thai, đứa bé này đã được định sẽ không hạnh phúc.
Nếu có thể chọn lựa, đương nhiên cô hy vọng bản thân sẽ không mang thai.
Có điều nếu như lần này không mang thai, sau này cô sẽ chú ý tránh thai. Việc trước đây không để ý, bắt đầu từ giờ, buộc phải chú ý. Bởi vì ngoài cô ra, không còn ai có thể bảo vệ trái tim của cô.
Đối với chuyện mang thai, Lê Nhật Linh càng bí bách, anh càng không muốn nói cho cô sự thật.
Lâm Quân cười lạnh, hỏi ngược lại cô: “Thân thể mình em còn không rõ?”
Lòng Lê Nhật Linh chùng xuống, điệu này là mang thai thật rồi?
Thoắt cái mặt cô lập tức trắng bệch.
Ý cười trên mặt anh càng sâu, đột nhiên anh cảm thấy bản thân như thằng ngốc. Hà Dĩ Phong nói cô bị đả kích về mặt tình cảm, nói cô quan tâm bản thân, vậy mà anh thật sự tin.
Không muốn tiếp tục mấy cái kế hoạch trả thù trẻ con kia nữa, muốn thử chung sống đàng hoàng với cô.
Ai dè, ngoài dự đoán của anh, cô đã mang thai đứa bé này, anh vẫn nguyện chấp nhận nó, nguyện chăm sóc tốt cho cả hai mẹ con.
Nhưng Lê Nhật Linh thì sao?
Thậm chí cô còn không muốn mang thai con của anh!
Anh còn cho rằng sự dịu dàng mấy ngày này đã đủ sưởi ấm trái tim cô, xem ra là anh suy diễn quá nhiều. Cô gái này, vẫn là cái kiểu ruột để ngoài da như cũ.
Hai người về đến nhà họ Lâm, mỗi người một sắc mặt.
Ông Lâm bà Lâm muốn hỏi có phải hai người sắp được bồng cháu không, nhưng nhìn sắc mặt hai vợ chồng này hơi sai, lại nhịn xuống không hỏi.
Về đến phòng ngủ, Lâm Quân nghỉ hoặc nhìn điệu bộ vì mang thai mà đau khổ của Lê Nhật Linh, đột nhiên nhếch mép.
Anh kéo tay cô, kéo cô đến trước mặt mình: “Em thắng rồi, Lê Nhật Linh.”
Đôi con ngươi đen láy nhìn anh, Lê Nhật Linh nghe anh nói tiếp.
“Em không mang thai.”
Cô dừng bước, mắt sáng lên.
Ánh sáng đó quá chói mắt, Lâm Quân không thể nhịn được nữa, buông tay cô, bước nhanh ra khỏi phòng.
Cô nheo mắt, nhận ra bản thân đã học được cách cầm nước mắt.
Nước mắt sóng sánh nơi vành mắt, nhưng thật lâu không hề rơi xuống. Lê Nhật Linh nghĩ, may thật, trước mặt anh, cô vẫn chưa từng nói yêu anh, nếu không, anh sẽ có thêm vũ khí đề làm hại cô.
Cô cho rằng Lâm Quân sẽ đi phòng sách ngủ giống như lần trước, kết quả tới nửa đêm, anh lại quay về.
Tung chăn ra, giữ chặt chăn, lồng ngực dính sát vào lưng cô, ôm chặt cô.
Cô nhắm mắt, nhưng vẫn chưa ngủ say, nghe rõ ràng nhịp thở của anh.
Anh xoay người cô qua đối diện với mình. Sau đó, đặt một nụ hôn dịu dàng lên giữa trán cô.
Trái tim anh lạnh lùng đáng sợ, nhưng cơ thể lại ấm áp như thế.
Lê Nhật Linh co người trong vòng ôm của anh không nhúc nhích, cô vốn mất ngủ nhưng lại thật sự đã ngủ say.
Sáng sớm ngày thứ hai, lúc mở mắt, vậy mà anh vẫn chưa rời đi.
Hai người vẫn duy trì tư thế ngủ tối qua, anh ôm chặt cô, cô tựa vào vòng tay anh.
Nhưng anh đã thức từ lâu, đang nhắm chừng đôi mắt ngái ngủ của cô, vẻ mặt điểm tĩnh, người khác không biết anh đang nghĩ gì.
Ánh nắng ban mai đủ để mang đến cho người ta năng lượng tươi mới.
Lê Nhật Linh nhìn người đàn ông trước mặt, đột nhiên thông suốt. Chống đối anh, không nghi ngờ gì, chính là lấy trứng chọi đá.
Thuận theo anh cho xong, đợi anh cảm thấy chơi đùa chán rồi, không còn hứng thú nữa, tự nhiên sẽ kết thúc. Hiện giờ, phục tùng một cách máy móc là lựa chọn tốt nhất của cô.