Lê Nhật Linh đau thương nhắm hai mắt lại, lúc mở ra, đã hạ quyết tâm triệt để.
Lâm Quân nghe điện thoại xong quay lại chỉ trông thấy gương mặt sạch sẽ trang nhã đó, anh nén lại sự biến đổi trong lòng, cố găng ra vẻ bình tĩnh: “Sao em lại chạy tới chỗ này? Con đâu rồi?”
Cô hỏi: “Lê Minh Nguyệt và Hà Dĩ Phong đang bế, anh không chuẩn bị đưa con về nhà họ Lâm, lấy danh nghĩa nhà họ Lâm làm tiệc tròn trăm ngày sao?”
“Con là của chúng mình, không nhất thiết phải đưa về cho ông bà nội quơ tay múa chân”
Anh cũng biết, trong lòng cô đang có trăn trở, về nhà họ Lâm cũng không vui vẻ gì.
Đôi mắt Lê Nhật Linh nhìn ánh sáng lấp lánh, cô ra vẻ như không biết gì hết, trong mắt là một mảnh trong vất: “Nhưng anh làm như vậy thì cha mẹ sẽ không vui đâu”
“Không quan trọng.”
Anh nói không hề do dự.
Ngoại trừ cô và con, mọi thứ đều không quan trọng, Lê Nhật Linh cười, trong mắt hiện lên tia lệ.
Cánh tay anh duỗi thẳng ra, ôm cô vào trong lòng: “Sau này chỉ có ba người chúng ta. Chuyện gì cũng không cần bận tâm…
Đối với nhà họ Lâm, anh đã hết lòng hiếu thuận rồi.
Nếu như cha mẹ lại tiếp tục ép anh vậy thì anh sẽ không thỏa hiệp nữa.
Lâm Quân âm thầm hạ quyết tâm, nếu như mẹ còn khiến Lê Nhật Linh phải khó xử thì anh sẽ bất chấp mà vạch trần chân tướng Nếu như nhất định phải có người bị thương, anh hi vọng người đó không phải là Lê Nhật Linh.
Cô chịu đựng đau thương vốn cô không nên chịu.
Mà những người nên chịu đựng tất cả thì vẫn dùng tư thái trưởng bối để khua tay múa chân.
Từ lúc Lê Nhật Linh mang thai tới nay, Lâm Quân cố gắng hết sức để giữ cô trong phạm vi anh có thể thấy được nghe được, không dám để cho cô rời khỏi anh dù chỉ một bước.
Mà con ngày một lớn hơn, cảm xúc của Lê Nhật Linh cuối cùng cũng bình tĩnh hơn, thái độ đối với anh cũng dần dần giống như trước, anh cũng từ từ thả lỏng hơn.
Cho nên khi James hẹn anh ăn cơm để trao đổi kế hoạch năm mới, anh yên tâm để Lê Nhật Linh và con ở nhà, hôn lên má vợ với con gái rồi rời đi.
Lâm Quân vừa đi, Lê Nhật Linh để con cho bảo mẫu và dì Nguyệt chăm sóc, rời khỏi Phong Linh Đàm Biệt thự nhà họ Lâm.
Ánh nắng buổi trưa mùa đông chiếu vào người tạo cảm giác ấm áp, cả biệt thự họ Lâm đầy tiếng cười nói.
Hoàng Ánh và cháu trai đang chơi máy bay điều khiển từ xa ở hoa viên đẳng sau, cười không ngậm được mồm.
Còn Lâm Thùy Ngọc thì đứng bên cạnh nhìn.
Lâm Hòa Phong chết rồi, Hoàng Ánh càng không thể đưa đứa cháu trai duy nhất đi được.
Lúc đó, bà đưa Lâm Niệm Sơ đi thật nhưng qua một thời gian bà lại dẫn Lâm Niệm Sơ về.
Hoàng Ánh biết Lâm Quân nuôi một đứa con hoang không biết ở chỗ nào ra như con trai mình, bà cũng đồng ý với Lâm Quân sẽ không nói tới chuyện này.
Nhưng nói hay không là một chuyện, còn có để tâm không thì là chuyện khác.
Hạ Ly là con cháu nhà họ Lâm thật nhưng con gái thì làm sao mà kế thừa gia nghiệp? Nếu sau này Lê Nhật Linh không đẻ được con trai, chẳng lẽ lại muốn để gia nghiệp to lớn nhà họ Lâm giao cho một đứa con hoang không biết tên họ kế thừa sao?
Mặc dù Lâm Quân đồng ý nhưng bà thì không.
Vì vậy Hoàng Ánh tự có kế hoạch, trước tiên bà sẽ giữ cháu trai bên cạnh để chăm sóc, không cho con trai biết là được.
Dù sao ngày nào con trai cũng dính lấy Lê Nhật Linh, cũng không đồng ý về nhà họ Lâm, vốn dĩ cũng không thể biết chuyện này.
Hoàng Ánh cảm nhận niềm vui nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới Lê Nhật Linh và con của cô vô tội thế nào.