Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1021





Lâm Quân đã có một cái nhìn toàn cảnh về tất cả những điều này.





Dù Lê Vân Hàng có nói hay không thì Lâm Quân cũng biết ông ấy muốn nói gì!





Sau khi kết thúc gọi video, Nhật Linh năm trong vòng tay của Lâm Quân, hững hờ nhìn trần nhà.





“Em đang nghĩ gì vậy?”





Hơi thở của Lâm Quân phả lên trên mặt cô, sau đó lưu chuyển qua tai cô, động tác nhẹ nhàng, trên mặt mang theo nụ cười.





Cách hai người họ thân thiết bây giờ thực sự giống như một cặp vợ chồng già.





“Em không nghĩ ngợi gì cả, em chỉ đột nhiên cảm thấy cha thật cô đơn! Cuộc đời ông không hề dễ dàng. Nhưng nhìn lại, thật sự ít ai có thể sống dễ dàng”





“Hôm nay em lại xúc động quái”





“Ông ngoại không cô đơn, ông ngoại có Hạ Ly, mẹ và cha, còn có các anh trai.”





Hạ Ly hiển nhiên không hiểu hết những gì Nhật Linh nói, nhưng khi nghe Nhật Linh nói ông ngoại cô đơn, cô bé nghiêng đầu, đôi mắt to tròn long lanh ánh nước.





“Đúng, ông ngoại không còn cô đơn nữa. Mẹ sẽ dẫn Hạ Ly và các anh đi gặp ông ngoại có được không.”





Nhật Linh mỉm cười nhẹ nhàng, dấu vết của sự sầu muộn nhanh chóng biến mất vì sự dễ thương của con gái mình.





“Vâng ạ”





“Bọn con cũng muốn đi gặp ông ngoại!”





“Được, đi hết, đi hết”





Nhật Linh liếc mắt về phía Lâm Quân, ý nói những đứa trẻ này thực sự là muốn theo cha.





Lâm Quân nhướng mày, còn không phải vì gen tốt sao.





“Mà này, hôm nay là giao thừa, sao anh không gọi Minh Nguyệt với Hà Dĩ Phong qua cho vui.”





“Họ cũng có gia đình!”





“Ừ, cũng phải!”





“Ai đang nói về tôi đấy!”





Người ta có câu “nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến câu này nói rất chuẩn.





Giọng nói này không phải của Hà Dĩ Phong thì còn của ai?





“Bức tranh hạnh phúc này, có phải ta đã làm phiền ngươi!”





Minh Nguyệt đang nắm lấy cánh tay của Hà Dĩ Phong kéo đi vào, trong tay Hà Dĩ Phong cầm thứ gì đó rồi anh đặt nó lên bàn.





Lâm Quân và Nhật Linh không đoán được hai người sẽ đến, Nhật Linh đứng dậy và sửa sang lại đầu tóc của mình, Lâm Quân bước tới đấm vào ngực Hà Dĩ Phong một cái.





“A, Dì Minh Nguyệt, chú Hà Dĩ Phong!”





Nhìn thấy Minh Nguyệt và Hà Dĩ Phong, ba đứa trẻ lại trở nên hiếu động.





“Ừ, Hạ Ly, Hòa Phong, Lâm Cảnh”





Minh Nguyệt tiến lên bế Hạ Ly, sau đó xoa đầu của Hòa Phong và Lâm Cảnh.





“Không được! Tại sao bọn trẻ lại gọi tên em trước?” Hà Dĩ Phong gãi đầu nhìn Minh Nguyệt với vẻ mặt đau lòng.





“Tất nhiên là vì tôi dễ thương” Minh Nguyệt cho Hà Dĩ Phong một ánh mắt xem thường rồi nở một nụ cười chế nhạo.





Hà Dĩ Phong giật giật khóe miệng, chán ghét liếc nhìn Minh Nguyệt, sau đó Hà Dĩ Phong mở miệng nói với Lâm Quân: “Tôi nói cho cậu biết, tôi đang dùng bữa tối sum họp gia đình, mặc kệ ông già phản đối vẫn ra ngoài đi chúc tết hai người. Có đủ tình nghĩa không?”





“Đừng nghe lời anh ta, anh ta không chịu nổi sự cằn nhằn của cha mẹ nên mới đi ra ngoài, trốn đi tìm sự yên tĩnh”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK