Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô ấy không còn cách nào, không có nơi nương tựa nên mới tạm thời ở lại chỗ tôi. Đợi khi cô ấy ổn định được sẽ đi, cô ấy không phải kiểu con gái xấu xa như bố tưởng tượng”



Lê Nhật Linh cảm thấy bất ngờ khi Trần Hi Tuấn suy nghĩ được thấu đáo như thế.



Cậu ta biết rõ chuyện hai người sẽ không đi đến đâu nhưng vắn không ngần ngại giúp đỡ mình chẳng mong được đền đáp.



Trần Hi Tuấn càng đơn giản, Lê Nhật Linh lại càng áy náy.






“Dù sao chăng nữa cũng không thể giữ cô ta ở lại được. Cô ta là vợ của Lâm Quân, con không có khả năng đối chọi với Lâm Quân” James đanh mặt lướt mắt nhìn Lê Nhật Linh và đứa bé trong vòng tay cô: “Huống hồ gì, Trần Hi Tuấn, con không đoán được lòng dạ đàn bà đâu, con vần là đứa trẻ, đơn thuần như tờ giấy trắng, con chưa từng trải qua những chuyện này, bố sợ con bị lừa”



“Con không còn là trẻ con lâu rồi” Trần Hi Tuấn cười lắc đầu, giọng nói vô cùng kiên quyết Giữ mình trong sạch, chưa từng có bạn gái không có nghĩa cậu ta không hiểu biết gì.



James cũng cười, nhưng nụ cười đầy mỉa mai: “Không, Hi Tuấn ạ, con đã quên mất là bắt đầu từ năm kia con luôn lấy cớ mình là trẻ con để từ chối gia nhập công ty bố”



“Bố biết đấy, chẳng qua con không có hứng thú với công ty”



“Hiện tại con đích thị không còn là trẻ con, nhưng chẳng khác nào đứa trẻ cả. Nếu như Lê Nhật Linh thật sự hiền lành, không có ý đồ gì khác như cậu nói thì cho dù con thích cô ta đến mấy con cũng không có khả năng bảo vệ cô ta, không có khả năng mà giữ cô ta lại là hại cô ta… Nếu như Lê Nhật Linh là một người phụ nữ mưu mô như bố nói, thì con không có đủ năng lực để kiểm soát cô ta, cuối cùng người bị tổn thương cũng sẽ chỉ có con mà thôi Trần Hi Tuấn hít sâu một hơi, nhìn Lê Nhật Linh và đứa bé trong vòng tay cô, thở dài thườn thượt: “Con sẽ thử, tiếp quản công ty của bố. Bắt đầu từ công ty con trước, con sẽ tạo ra thành tích để chứng minh với bố rằng con không còn là đứa trẻ nữa, con đủ mạnh mẽ”






“Con trai ạ, tự bản thân con trưởng thành thì bố mới không có khả năng can dự vào chuyện của con được.” James tươi cười, rồi lại đưa mắt nhìn Lê Nhật Linh, tốt bụng nhắc nhở: “Cô cũng vậy Cho đến khi James đi rồi, Trần Hi Tuấn mới phát hiện mình bị ông bố đưa vào tròng.



Ông ta không hề có ý định ép Lê Nhật Linh phải đi, ông ta chỉ muốn thử thăm dò xem tâm tư cậu ta dành cho Lê Nhật Linh đến đâu, là tự cậu 1a lồi đuôi ra Lê Nhật Linh bế con, trong lòng dậy sóng, Cô không ngờ được Trần Hi Tuấn lại bảo vệ mình đến mức độ ấy.



Cô luôn biết Trần Hi Tuấn không có hứng thú với việc điều hành công ty. Còn James lại mượn cơ hội này để bắt Trần Hi Tuấn thỏa hiệp.



Tuy mình chẳng làm gì nhưng lại trở thành giọt nước làm tràn ly.



“Trần Hi Tuấn, thật ra cậu không cần phải làm như vậy, cậu có thể sống cuộc đời mình mong muốn, tôi không phải gánh nặng của cậu, cậu không cần phải thỏa hiệp vì tôi “Nhưng em muốn thử, cũng muốn cho mình một cơ hội. Em thích chị, không muốn bỏ cuộc từ khi chưa lên tiếng. Em muốn thử xem sao, để mình mạnh mẽ hơn rồi bảo vệ chị và Hạ Ly, em biết chị không thích em, nhưng biết đâu, mưa đầm thấm lâu, chúng ta cũng không phải là không thể. Từ chối em thẳng thừng là vô trách nhiệm với chị và Hạ Ly, cũng bất công cho em. Em thích chị, cũng quý Hạ Ly nữa.



“Và chị có rất nhiều thời gian để có thể cân nhắc, nếu như chị vẫn không thích em thì chị có thể từ bỏ”



Cô lưỡng lự, ánh mắt rưng rưng.



Trần Hi Tuấn chăm chú nhìn cô bằng đôi mắt xanh sâu thẩm: “Nhật Linh, chị đã bao giờ nghĩ rằng em mạnh mẽ hơn thì chị sẽ có cơ hội chưa?



Chị trở nên mạnh mẽ thì mới có thể bảo vệ được bản thân và Hạ Ly của chị”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK