“Ngốc nghếch, cháo dính lên khoé miệng rồi kia”
Lâm Quân cười cười, rút khăn tay ra lau đi vết cháo dính trên khoé miệng cô ta.
Thậm chí trong một khoảnh khắc, Lâm Ảnh còn hoài nghi tất cả những điều nhỏ bé tốt đẹp này đều thuộc về cô ta.
Lâm Ảnh ngồi bên cạnh Lâm Quân, nhìn một vị bác sĩ người Thái Lan đang vừa chỉ tay lên hình ảnh bản quét não bộ của cô ta vừa nói chuyện với anh, cô ta không biết tiếng Thái nên chỉ có thể thi thoảng mỉm cười với Lâm Quân một cái.
Vì James đã nói là sẽ giải quyết mọi chuyện, cho nên Lâm Ảnh cũng không tỏ ra lo lắng chút nào, nhưng khi nhìn đến Lâm Quân đang ngồi bên cạnh, chẳng hiểu vì sao mà cô ta vẫn có chút hồi hộp.
“Tốt rồi, chúng ta đi thôi.”
Lâm Quân khẽ gật đầu với vị bác sĩ rồi đỡ Lâm Ảnh bước ra khỏi phòng điều trị.
“Bác sĩ nói thế nào?”
Lâm Ảnh nghiêng đầu, thăm dò hỏi, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Lâm Quân thì cũng đại khái hiểu được tình hình rồi.
Trong nội tâm, cô ta rõ ràng cũng yên tâm hơn nhiều.
Lâm Quân đột nhiên quay người lại, đối mặt với Lâm Ảnh, tay khoác lên trên vai của cô ta, hành động này khiến cho Lâm Ảnh không kịp đề phòng, thoáng nhìn qua cánh tay đang khoác trên vai mình, cô ta theo.
bản năng muốn lùi lại một bước, nhưng sau khi nghĩ lại thân phận hiện tại của mình là vợ anh, lúc này mới hoàn hồn.
“Đừng sợ, nghe anh nói.”
Lâm Quân đột nhiên nói, hành động kỳ lạ của Lâm Ảnh ban nãy đã khiến cho Lâm Quân tưởng rằng là vì Lê Nhật Linh đã quên mất chính bản thân mình, cho nên luôn cảm thấy sợ hãi bất an trước mọi người xung quanh.
Lâm Ảnh nhìn anh, không hiểu sao cũng bình tĩnh lại, nội tâm cô ta cũng trở nên bình ổn hơn nhiều.
“Nhật Linh, anh biết rõ, hiện tại em đã quên mất anh, con của chúng ta, nhà của chúng ta, cả những kỷ niệm mà ta từng có, tình cảm của chúng ta, tất cả mọi thứ. Nhưng mà em yên tâm, anh sẽ tìm những bác sĩ tốt nhất trên thế giới về đề chữa trị cho em, nếu như làm cách đó cũng không thể khiến em nhớ ra anh, thì cũng không sao, anh sẽ làm cho em nhận ra anh một lần nữa, rồi đến một ngày nào đó, em sẽ lại yêu anh thôi.”
Ánh mắt Lâm Quân vô cùng kiên định, dường như đã hạ quyết tâm rồi.
Lâm Ảnh nhìn anh, đột nhiên không biết phải nói gì, người đàn ông này, sự kiên định cùng với tình yêu to lớn của anh thật sự có thể khiến cho mọi phụ nữ đều phát cuồng.
“Anh biết rõ, từ sâu trong đáy lòng, em vẫn chưa thể chấp nhận anh, thậm chí anh không dám nói rằng, anh cảm thấy bản thân mình trong mắt em bây giờ trông rất xa lạ, em của hiện tại tưởng như không còn yêu anh chút nào nữa”
Bên trong ánh mắt của Lâm Quân bỗng hiện lên một vẻ mất mát, còn đôi mắt của Lâm Ảnh thì bất chợt sâu thêm mấy phần, trong đôi mắt cô ta không hề có tình yêu, đó là bởi vì, cô ta căn bản cũng không.
phải là Lê Nhật Linh.
“Nhưng mà, em cho anh một chút thời gian được không nào? Cứ như hiện tại, để cho anh có thể chăm sóc em là được rồi”
Lâm Quân nắm chặt lấy bả vai của Lâm Ảnh, khiến cho cô ta thoáng nhíu mày lại.
“Xin lỗi, làm em đau rồi, là tại anh quá xúc động”
Lâm Quân lập tức buông tay ra, trái tim thoáng chốc trở nên trống rỗng.
“Anh rất yêu, rất yêu cô ấy, có đúng không?”
Lâm Ảnh đột nhiên hỏi.