“Đi thôi, cậu ta đang ở đấy, chúng ta đi thôi”
“Vân, Cát bị ánh mắt trời chiếu đến phát nóng, tràn đầy khí nóng khiến Lê Nhật Linh háo hức muốn xuống biển ngay lập tức.
Nhìn thấy Hà Dĩ Phong đang lấy phao bơi vẫy tay với bọn họ, cô buông tay Lâm Quân ra rồi chạy đến.
Trước khi đến cô có mặc áo tắm bên trong, bên ngoài khoác áo sơ mi trắng dài Khi chạy đến, áo sơ mi bị gió thổi lên, mái tóc dài cũng tung bay theo gió, bộ đồ bên trong thấp thoáng hiện lên “Em chạy chậm thôi Lâm Quân nhìn thấy Lê Nhật Linh vui như vậy, trong lòng cũng cảm thấy rạng rỡ.
Lê Nhật Linh không nói gì, mà nhìn Lâm Quân cười, tiếp tục chạy về phía trước.
Khi Lâm Quân đi đến bên cạnh Hà Dĩ Phong, Lê Nhật Linh đã cởi áo sơ mi ra, căm phao bơi lao xuống biển.
“Hôm nay cô ấy rất hào hứng nha”
Hà Dĩ Phong đưa chai đồ uống mà mình mua trước cho Lâm Quân, cũng tự mở một chai ra tu ừng ực hết nửa chai.
“Đúng vậy, hôm nay nếu như không đến đây, thì đã rất lâu rồi tôi chưa thấy cô ấy vui như vậy”
Lâm Quân nhận lấy nước, ở lại chỗ Hà Dĩ Phong đang ngồi, dang tay dựa vào bàn phía sau, vui mừng nhìn Lê Nhật Linh đang vui vẻ nghịch nước.
Thật ra hai người đều ngầm hiểu, Lê Nhật Linh vui vẻ như vậy là bởi vì có lẽ cô sắp gặp được cha ruột của mình.
“Đúng vậy”
“Nâng ly của cô ấy”
Hai người dùng nước ngọt thay rượu, cụng chai với nhau. Yết hầu chuyển động, nửa chai nước chui vào bụng.
“Cô ấy có nên để ý một chút không, có ấy là vịt đất mà” Lâm Quân không khỏi lo lẳng khi thấy Lê Nhật Linh càng ngày càng tiến vào vùng nước.
sâu “Không sao đâu, cô ấy có phao bơi mà” Hà Dĩ Phong nhướng mày cười, cảm thấy không có gì việc gì cả, Lâm Quân quá để tâm rồi.
“Nhưng..” Lâm Quân còn muốn nói cái gì đó, nhưng lại bị Hà Dĩ Phong ngắt lời “Lâm Quân, hôm nay cậu làm sao vậy? Cứ thần hồn nát thần tín, không giồng phong cách của cậu chút nào”
Hà Dĩ Phong nhìn dáng vẻ lo lắng của Lâm Quân, có chút không hiểu.
“Cậu có cảm thấy Lê Nhật Linh hơi lạ không, hình như cô ấy đang giấy dụa”
Lâm Quân đột nhiên đứng lên, nhìn người ở nơi xa, thần kinh căng thành dây đàn.
“Không thể nào, cô ấy có phao bơi mà”
“Cậu mua phao bơi ở đâu” Lâm Quân chất vấn, Hà Dĩ Phong lập tức hoàn hồn, trong lòng căng thẳng. Hai người chạy xuống biển.
“Kia. Người đâu?” Hà Dĩ Phong vừa chạy vừa nhìn sang chỗ mua phao, nhưng đã không còn dấu vết của người kia.
“Hỏng rồi”
Còn chưa đợi Hà Dĩ Phong nói cái gì, Lâm Quân đã vội vàng cởi áo khoác và giày rồi lao xuống biển, bơi đến chỗ Lê Nhật Linh Anh dùng kết sức để bơi về phía trước, không lộ mặt ra khỏi nước kiếm tra tình hình của Lê Nhật Linh, anh đều phát hiện khoảng cách của anh và Lê Nhật Linh quá dài, bơi thế nào cũng không được, vì vậy mỗi giây mỗi phút đều trở nên đau khổ.
Đột nhiên anh có một cảm giác sợ hãi mà trước giờ chưa từng có, sợ hãi đè ép lên tim anh, nhưng đồng thời cũng cho anh một sức lực to lớn, anh tuyệt đối không thể mất đi cô Anh đã làm mất cô quá nhiều lần rồi, tuyệt đối không được, trong lòng Lâm Quân thầm nghĩ, cả trái tim anh như biến thành một quả bóng vậy.
Nhưng khi anh bơi đến chó Lê Nhật Linh thì đã không nhìn thấy bóng dáng của cô nữa, chỉ có một cái phao bơi đang trôi lềnh bềnh trên mặt nước.
“Nhật Linh, Lê Nhật Linh”
Lâm Quân ở trên mặt biển hét lên, nhưng không nghe được bất kỳ hồi đáp nào.
“Lâm Quân, Lâm Quân, Nhật Linh” giọng nói của Hà Dĩ Phong như có như không truyền từ mặt biển đến.
Tuy sức lực của Lâm Quân đã dần cạn kiệt, nhưng khi nhìn thấy người ở dưới, cũng không biết lấy sức ở đâu ra, để anh lao xuống dưới.